
lễ rồi phóng vào thang máy.
Tô Nhất
Minh rầu rĩ thở dài, anh không phải là xót tiền, dù rằng chai rượu đó cũng đáng
chút tiền, anh chỉ xót vận may của mình. Chai rượu này anh tìm được ở một cửa
hàng nhỏ trong nước, giá trên nhãn là bảy trăm, nhưng anh biết rõ chai rượu này
tối thiểu cũng phải bốn ngàn, thế là tỉnh bơ mua ngay. Trước giờ anh không nỡ
uống, bởi vì anh cảm thấy chai rượu này mang lại may mắn cho mình. Nhưng bây
giờ anh sống dở chết dở thế này, chắc chẳng còn gì tồi tệ hơn nữa xảy ra.
Ai ngờ
chuyện tồi tệ hơn lại xảy đến. Chưa đầy hai phút Lục Dã Bình đã gọi điện đên,
giọng lắp bắp: "Nhất Minh, tối qua có một chuyện. Tôi không biết nói với
cậu thế nào, tối qua cậu đã gọi cho bác sĩ Trình."
"Hả?"
"Gọi
xong cậu rất đau khổ, ôm điện thoại khóc tu tu."
"Không
thể nào!", Tô Nhất Minh tức giận, mình sao lại đi làm cái chuyện mất mặt
như thế chứ?
Lục Dã
Bình im lặng một hồi, giống như là đang hạ quyết tâm ghê gớm lắm: "Tôi
biết những việc cậu làm khi say cậu không còn nhớ nữa, bởi thế tôi đã ghi âm
lại. Cậu tự mở lên mà nghe đi. Nhất
Minh, nghĩ thoáng một chút, trên đời này con gái tốt còn nhiều lắm, anh giới
thiệu cho cậu một em nhé... bảo đảm là tốt hơn cô này nhiều”
Tô Nhất
Minh thấy vô cùng bất an, chầm chậm bước đến máy điện thoại, nhấn nút
nghe lại.
Đầu
tiên là anh gọi điện thoại sang, nhưng lại là một người đàn ông bắt máy, hỏi
anh tìm ai bằng thứ tiếng Anh vô cùng lưu loát.
"Vũ
Phi.. Vũ Phi. Anh nghe thấy mình không ngừng gọi tên cô bằng giọng lè nhè không
rõ.
Cuối
cùng nghe thấy giọng Trình Vũ Phi lạnh lùng: "Anh là ai?”
"Vũ
Phi... cưng... Vũ Phi...''
"Tô
Nhất Minh? Anh còn có chuyện gì à?"
"Vũ
Phi, anh nhớ em, anh nhớ em..
"Tô
Nhất Minh, có phải anh uống say rồi không? Quên là giữa chúng ta đã kết thúc
rồi sao?"
"Không...
chưa kết thúc... không thể kết thúc. Vũ Phi, anh yêu em, anh nhớ em. Không có
em anh không sống nổi”
Trình
Vũ Phi gượng cười: "Tô tiên sinh, anh quên rồi à, lần trước anh đích thân
sang đây nói chia tay với tôi. Tôi cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi. Đây chỉ là
một trò chơi tình yêu mà anh là người dẫn dắt, do anh chủ động bắt đầu, cũng do
anh đích thân kết thúc. Anh nói đó rồi phản đó, lúc gần lúc xa, anh là cao thủ
lão luyện trên tình trưởng, tôi thừa nhận mình chơi không lại anh, vui buồn ly
hợp, hỷ nộ ái ố, tất cả đều nằm
trong tay anh. Anh muốn làm tôi khóc thì tôi khóc, muốn tôi cười thì tôi cười,
tôi cứ nghĩ mình rất lý trí, không ngờ cũng có
ngày đầu óc u mê rơi xuống vực sâu. Bởi vì tôi yêu anh, rất yêu anh. Tình yêu
thật là bất chấp lý lẽ, khiến cho con người ta thậm chí có thế hoàn toàn đảo
lộn thị phi, hoàn toàn đánh mất
chính mình. Nhưng tôi tin thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả, tôi sẽ quên được
anh, như từng muốn quên đi Mục Thuần..."
"Không
phải trò chơi, Vũ Phi, anh cũng yêu em... thật đấy..."
"Vậy
ư? Hê hê, là bởi vì anh đang say nên mới nói yêu tôi? Hoặc giả anh chưa chơi đã đời
trò chơi này? Lần đó sau khi cãi nhau với anh tôi như chết rồi, vô cùng đau
khổ, tôi khó khăn lắm mới quyết định sang Mỹ, cố hết sức để quên anh, lần thứ
nhất anh gọi điện sang, tất cả mọi sự phòng thủ của tôi đều bị phá vỡ, tôi lại
bắt đầu hy vọng. Tôi ngày nhớ đêm mong, thậm chí muốn chủ động một lần, chủ
động mong anh tha thứ, sau đó mãi mãi đi theo anh nghe lời anh... Kết quả tôi
đã đợi được điều gì? Tôi đợi được anh sang đấy nói chia tay, Tô Nhất Minh, cuối
cùng tôi cũng đã tỉnh lại sau giấc mộng, sẽ không bị anh mê hoặc nữa. Nỗi thống
khổ này tôi không muốn nếm phải một lần nữa. Anh cũng đừng lãng phí tâm sức làm
gì, hết lần này đến lần khác, anh cho rằng tôi là đứa ngốc nghếch chắc?"
"Không
phải, không phải như vậy. Vũ Phi, Vũ Phi, anh nói chia tay với em là vì anh
nghĩ công ty mình sắp phá sản rồi, không còn lại gì cả. Anh không muốn liên lụy
đến em, không muốn em phải chịu khổ cùng anh, không muốn em đi tìm một thằng
đàn ông trắng tay... Thật ra anh thật sự rất yêu em, rât yêu. Bao ngày qua anh
sống mà như chết, Vũ Phi, anh không thể không
có em... Vì những ngày tháng tươi đẹp trước đây của chúng ta, Vũ Phi, em hãy
tha thứ cho anh nhé, không có em anh chết mất.”
"Tô
Nhất Minh, kết thúc là kết thúc, anh đừng làm phiền tôi nữa. Bệnh viện M hy
vọng tôi tiếp tục làm việc ở đó, tôi sẽ không về Trung Quốc nữa. Tô Nhất Minh,
buông tha cho tôi đi. Nếu anh còn nhớ đến những ngày tháng tốt đẹp đó thì hãy
để tôi đi tìm hạnh phúc thuộc về mình đi. Anh cũng có một cô gái tốt hơn đang
chờ anh phía trước. Tô Nhất Minh, dù rằng tình yêu của anh đem lại nỗi đau
thương rất lớn cho tôi, tôi không hề hận anh, nhưng nếu anh cứ làm phiền tôi
như thế này thì sẽ khác đấy. Tô Nhất Minh... đừng ép tôi phải hận anh."
"Hạnh
phúc thuộc về em? Vũ Phi... em.. có người đàn ông khác rồi ư? Là người đàn ông
vừa nãy nghe điện thoại?"
Trình
Vũ Phi im lặng hổi lâu, cuối cùng nói: "Đúng. Là anh ấy. Là
một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Tôi muốn cùng anh ấy bắt đầu cuộc sống mới ở
Mỹ. Tô Nhất Minh, chúc phúc cho tôi đ