
ướm trắng xinh
Dang
rộng đôi cánh nhỏ
Sự cô
đơn trống vắng
Khép
đôi cánh đi ngủ
Sự
trống vắng cô đơn.
Trình
Vũ Phi cảm thấy trái tim mình nhói đau. Cái cảm giác quen thuộc đó, sự cô đơn
quen thuộc đó, cũng từng gặm nhấm trái tim cô rất nhiều đêm, bây giờ bỗng nhiên
lại được hâm nóng bởi lời của một người khác, cô cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhất
Minh vươn tay ra ôm lấy cô, “Vũ Phi, có anh đây, em không phải là cánh bướm lẻ
loi…”
Trình
Vũ Phi run rẩy ôm lấy Tô Nhất Minh, trong lòng chỉ thấy buồn bã xấu hổ. Tô Nhất
Minh nhìn thấu tâm sự của cô, thì thầm vào tai cô, “Bác sĩ Trình, anh cảm thấy
tức ngực…”
Trình
Vũ Phi rùng mình, vội vàng hỏi theo phản xạ, “Tức ngực? Bắt đầu từ lúc nào? Có
cần đi bệnh viện khám không?”
“Chính
là từ lúc nhìn thấy bó hoa hồng vàng đó. Tức ngực mấy ngày liền, ăn không ngon
ngủ không yên. Bác sĩ Trình, em khám cho anh xem…”
Trình Vũ Phi
cố bình tĩnh lại, cô vừa có một quyết định quan trọng, cô quyết định sẽ dấn
thân vào tình yêu này bất chấp hậu quả, không thể do dự chần chừ, suy tính
thiệt hơn nữa. Cô đưa tay bẹo má Tô Nhất Minh, nói bằng giọng của một nhà
chuyên môn, “Có phải là dị ứng với phấn hoa hồng không? Không giống. Em cảm
thấy anh quá mệt mỏi đó thôi, đi ngủ sớm một chút sẽ khá hơn đấy.”
Tô Nhất
Minh cười nhẹ, lấy ra một vật đưa cho cô, “Vũ Phi…anh cũng mua một chiếc ví,
coi như là đền bù cho em”
Trình
Vũ Phi ngây người ra nhìn hai chữ cái LV to đùng tin ở mặt trên, “Lại là low value?”
“Đây là
anh nhờ người chế tác ra đấy, không dắt tiền nhưng là độc nhất vô nhị đấy. Em
xem kĩ xem, không những là LV, còn có chữ khác nữa…”
Trình
Vũ Phi chăm chú nhìn, quả nhiên phía trên còn có mấy chữ cái khác, trước LV là
SYM, phía sau là CYF. Tim cô nhói lên, không thốt nên lời, chỉ nghe Tô Nhất
Minh thì thầm bên tai, “LV có nghĩa là Love, còn những chữ cái khác là tên của
chúng ta, đặt cạnh nhau có nghĩa là Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi…”[1'>
[1'> SYM chữ viết
tắt từ tên tiếng Trung của Tô Nhất Minh “Su Yi Ming” ; CYF là chữ viết tắt của
tên Trịnh Vũ Phi “Chung Yu Fei”.
Nói đến
đây Tô Nhất Minh cảm thấy mặt mình nóng lên, anh tự cười mình đúng là càng lúc
càng lạc hậu, nghệ thuật tán gái lão luyện như thế mà mới nói ra câu này ra mặt
mày đỏ lựng, tim đập thình thịch. Và như để che giấu sự bối rối của mình, anh
chồm người tới hôn Trình Vũ Phi.
Tiết
xuân ở Giang Nam càng ngày càng khô hanh, môi Trình Vũ Phi hơi nứt nẻ. Anh vô
cùng xót xa dùng lưỡi liếm môi cô cho đến khi chúng trở nên mềm mại mới từ từ
hôn sâu. Do sự tiếp xúc, kích thích này, anh cảm thấy cơ thể TrìnhTrình Vũ Phi
trong tay anh bỗng từ từ trở nên mềm nhũn, mềm đến nỗi có thể vo thành viên,
mặc sức vần vò.
Trình
Vũ Phi bị câu nói của Tô Nhất Minh làm cho cảm động đến rưng rưng, gần như
không còn sức kháng cự. Đến khi phát hiện chiến trường đã chuyển lên giường cô
mới bắt đầu thấy hoảng loạn. Tiếc là giây phút đó cô đã bị nanh vuốt của con
sói già kẹp chặt, không còn đường thoái lui. Nụ hôn cùng những mơn trớn, vuốt
ve của Tô Nhất Minh như cuồng phong ập đến tới tấp, còn cô lại như cánh bướm
trắng nhỏ nhoi trong trận cuồng phong đó, vừa hoảng sợ vừa không biết phải làm
gì.
Trận
cuồng phong bỗng giảm dần thành một cơn mưa rào, rồi vội vàng tắt ngấm, Tô Nhất
Minh lau giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt cô, giọng khàn khàn, “Sao thế? Anh
quá thô bạo chăng?”
Trình
Vũ Phi vẫn còn hoảng loạn lắc đầu, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tô Nhất
Minh, cũng không muốn hùa theo, chỉ nằm yên. Tô Nhất Minh dần dần cân bằng lại
dục vọng, nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói có chút thất vọng, “Anh quá vội vàng, dã
làm em sợ. Vũ Phi, khuya lắm rồi, em ngủ đi.” Nói rồi anh nằm thẳng người lại
bên cô, nhẹ nhàng thở ra.
Trong
thoáng chốc cuồng phong dừng tạnh hẳn, Trình Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, “Nhất Minh…”,
cô vòng tay ôm lấy anh, cảm động vì sự dịu dàng của anh. Tô Nhất Minh mỉm cười,
“Lưu manh cáo già vẫn là lưu manh cáo già, bản chất không đổi, chỉ có điều anh
là một gã lưu manh có đạo đức, muốn ăn thịt cũng phải có sự chuẩn bị kĩ lưỡng.
Đêm nay không phải là anh từ bi tha cho cô bé quàng khăn đỏ đâu, mà là lực bất
tòng tâm, chưa có thời gian chuẩn bị ăn món thịt cô bé quàng khăn đỏ, lại không
muốn ăn qua loa cho xong, đành phải đợi vậy.”
“…” Sự
xúc động vừa mới nhen nhóm trong lòng, Trình Vũ Phi có chút tức giận rụt tay
về, thuận tay véo anh một cái.
“Ừm…đương
nhiên nếu em chủ động thì là ngoại lệ. Anh cũng có thể hi sinh một chút, ăn
tươi nốt sống cô bé quàng khăn đỏ, đủ mùi vị có lẽ kém ngon đi một chút…” Tô
Nhất Minh lại chồm lên người cô, Trình Vũ Phi sợ đến nỗi ngoẹo đầu giả chết,
không nhúc nhích.
Cùng
với tiếng cười hê hê của anh, một chiếc chăn to nhẹ nhàng đắp lên người Trình
Vũ Phi. Hơi ấm từ chiếc chăn nhanh chóng lan tỏa, có chút gì mờ ảo nhưng cũng
có thể xem là ấm áp. Suốt đêm quả nhiên không có chuyện gì xảy ra, dù hai người
lần đầu tiên nằm cạnh nhau, đều ngủ không ngon giấc.
Bốn giờ
sáng Tô Nhất Minh tỉnh dậy, làm vệ sinh cá nhân