
ất bận… Đợi khi em rảnh em sẽ ở bên anh được không? Thời
gian sau này còn dài mà."
"Sai
rồi Vũ Phi, đừng có tin vào những câu nói vớ vẩn đại loại như tình cảm sâu đậm
thì cho dù xa cách cũng không bao giờ thay đổi. Tình yêu không phải là nỗi nhớ
khắc cốt ghi tâm, mà là sớm tối bên nhau. Cuộc sống này thay đổi quá nhanh,
chẳng có gì đuổi kịp thời gian. Chúng ta đều rất bận rộn, thời gian bên nhau
không nhiều. Thời gian xa cách lâu ngày tình cảm cũng phai nhạt dần. Lần này
coi như anh quấy rầy em, mai mốt nếu anh bận em cũng có thể đến quấy rầy anh…
Nếu không tình cảm chẳng giữ được lâu."
Tô Nhất
Minh dáo dác nhìn xung quanh không có người, hôn trộm cô một cái. Đã trải qua
mấy cuộc tình, cho dù không tiếp thu được bài học nhưng đúc kết trong bài học
thì anh có thừa khả năng, đây là những lời ruột gan anh.
Trong
khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi nhớ lại những chuyện đã qua, bác sĩ lúc nào cũng
bận rộn, đặc biệt là những bác sĩ có bản lĩnh. Cô luôn xót xa khi thấy Mục
Thuần vất vả, cố hết sức không làm phiền anh, không để những chuyện nhỏ nhặt
không vui của mình quấy rầy anh. Mục Thuần luôn cảm thấy cô độc mạnh mẽ, thậm
chí phàn nàn về sự lạnh nhạt của cô. Lúc đó cô thật chậm hiểu, không hiểu tâm
tư của Mục Thuần. Bây giờ nghĩ lại cô thấy việc chia tay với Mục Thuần là do cô
không cho anh ta thấy tình yêu sâu đậm và sự quan tâm hết lòng sau vẻ lạnh nhạt
ấy của cô, là do cô đã đẩy Mục Thuần vào tay người khác.
Cô lắc
đầu xua đi những chuyện đã qua, nắm chặt tay Tô Nhất Minh, "Đúng rồi, Nhất
Minh, món quà là do anh tặng à? Sau này đừng phô trương như vậy nữa nhé. Hoa
rồi cả chiếc ví đắt tiền nữa, khiến người ta nghĩ em đang bám lấy đại
gia…"
Ánh mắt
Tô Nhất Minh chợt lóe lên điều gì đó, "Bám đại gia tốt chứ sao, chứng tỏ
em có sức mê hoặc lớn. Đàn ông có tiền đều háo sắc, không thể nhìn bề ngoài là
đánh giá hết được… Đúng rồi, em có thích món quà đó
không?"
Trình
Vũ Phi thích thú mỉm cười, lại kéo Tô Nhất Minh vào phòng nghỉ. Một bó hoa hồng
vàng thật to đã được cắm cẩn thận vào lọ, nhìn rất chói mắt. Trình Vũ Phi lấy
ra chiếc ví LV đưa cho anh, "Đẹp thật đấy, cám ơn anh."
Tô Nhất
Minh cầm chiếc ví, nhướng mày, "LV? LV nghĩa là gì? Low Value? Giá trị
thấp?"
"…"
Trình Vũ Phi nhìn anh cười, chỉ nghĩ anh đang nói đùa.
Tô Nhất
Minh lật đi lật lại chiếc ví, cười càng kỳ quặc, "Lúc trước anh đọc được
một bài thơ ở trên mạng, viết rất sâu sắc "Biển khơi ơi, em toàn là nước,
tuấn mã ơi, bốn chân của mi, người đẹp ơi, em thật đẹp, phía dưới mũi là cái
miệng xinh xắn…"
Trình
Vũ Phi cảm thấy Tô Nhất Minh đang trêu mình, không nhịn được cười, lại cảm thấy
anh có chút lạc đề, bỗng nhiên lại lôi bài thơ đó vào. Không biết bài thơ sâu
sắc này có phải là của một trường phái mới nào sáng tác hay không? Chủ nghĩa
siêu thực?
Thời
gian rảnh rỗi ở bên cạnh Tô Nhất Minh trôi qua nhanh chóng, Trình Vũ Phi xem
đồng hồ, đã hơn mười giờ, cô ngầm bảo Tô Nhất Minh phải về rồi. Tô Nhất Minh
lưu luyến nhìn chiếc giường ở phòng trực, "Ở đây có nhiều giường thế này,
hôm nay anh có thể ở lại đây được không?"
Trình
Vũ Phi thất kinh, "Không được! Buổi tối bệnh nhân có thể đến gõ cửa, lỡ
bọn họ nghe thấy có tiếng người… sẽ đồn đại lung tung."
"Vậy
anh sẽ giả vờ là khóc, oa oa oa… Người ta có hỏi thì em nói là trẻ sơ
sinh."
"…"
"Có
phải em sợ người khác nghĩ bác sĩ Trình chưa kết hôn mà đã có em bé không, ảnh
hưởng đến danh tiếng của em?"
"Không
thể có chuyện đó, anh khóc khó nghe như vậy, người ta chắc chắn sẽ cho rằng anh
là em bé cú mèo."
"…"
Tô Nhất
Minh có năn nỉ ỉ ôi thế nào cũng không lay chuyển được trái tim sắt đá của
Trình Vũ Phi, đành lủi thủi ra về, sắp tạm biệt anh không biết xấu hổ giở trò
lưu manh với Trình Vũ Phi.
Tô Nhất
Minh đi rồi, Trình Vũ Phi vẫn còn ngây ngất, sau đó cô dáo dác nhìn ngó khắp
phòng, quay trở lại phòng trực ban mới phát hiện chiếc ví LV đã không cánh mà
bay. Cô lùng sục khắp nơi không thấy mới do dự gọi cho Tô Nhất
Minh: "Nhất Minh, anh có thấy chiếc ví đó ở đâu không?"
"Ví
tiền mất rồi à? Trong đó có những gì? Tiền? Giấy tờ tùy thân?"
"Chiếc
ví LV ấy. Em không thấy đâu cả… Hình như hồi chiều lúc đưa cho anh xem, anh
chưa trả lại cho em đúng không?"
"Cái
đó hả? Mất thì mất, dù sao cũng là của tặng mà, hơn nữa 'giá trị thấp' nên em
cứ coi như là không có đi. Em nên mừng vì chưa để bất cứ thứ gì trong đó…"
"Ấy…
nhưng đó là do anh tặng mà…"
"Không
sao cưng à, để hôm khác anh tặng em một chiếc còn đẹp hơn nữa."
Không
biết có phải do ảo giác không Trình Vũ Phi cảm thấy hơi thở phì phì của Tô Nhất
Minh giống như loài rắn đang phun nọc độc.
"Ừm.
Để em tìm lại đã." Trình Vũ Phi rầu rĩ nói xong rồi cúp điện thoại, rồi
lại lục tung cả phòng lên lại một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích
chiếc ví. Thế là xong, quà của anh ấy bị mình làm mất rồi, anh ấy nhất định sẽ
nổi giận… Trình Vũ Phi vô cùng buồn bã.
Tô Nhất
Minh cúp điện thoại, tức giận chửi mẹ kiếp, rồi ném chiếc ví trong tay ra ngoài
cửa sổ.
Mấy
ngày liền tâm tr