
n để quen dần với
công việc trong khoa...Kết quả là, quen việc rồi thì cũng mất luôn người đàn
ông của mình.
Tô Nhất
Minh lại cảm thấy lời nói của bác sĩ Trình thốt ra làm kinh động lòng người.
Chợt nhớ đến Lục Dã Bình, anh bỗng ngộ ra một điều. Lần trước Vu Tuy Văn từ
thành phố B đến, Tô Nhất Minh dẫn anh đến tìm Lục Dã
Bình để lai rai, lúc về Vu Tuy
Văn nói: "Lão Lục chẳng thay đổi chút nào". Tô Nhất Minh cũng thấy
như vậy, ông bạn già vẫn y như thời đại học, mở miệng là nói lời khó
nghe, ai cũng dám mắng nhưng nghĩ kỹ thì thấy
rất có lý, rất sâu sắc. Tô Nhất Minh trước nay vẫn không hiểu tại sao, bây giờ
vừa nghe những lời bác sĩ Trình nói bỗng nhiên hiểu ra, lão Lục đúng là từ
trước đến nay đều ờ trong trường học, học thạc sĩ rồi đến tiến sĩ, sau đó ờ lại
trường. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến anh ta không hề thay đổi suốt mười
mấy năm trời? Hóa ra anh ta suốt ngày ướp mình trong tủ lạnh.
Lần đó
còn một việc khiến Tô Nhất Minh rầu rĩ. Hôm đó Tô Nhất Minh hỏi Vu Tuy Văn:
"Vậy cậu thấy tớ thế nào? Có thay đổi gì không? Có phải đã có biểu hiện
của tuổi già rồi không?" Thật ra trong lòng anh muôn biết mình có già đi
hay không. Anh luôn chú ý tập luyện để duy trì thân thể khỏe
mạnh, cùng rất chú ý chăm sóc bản thân, có thời gian rảnh
rỗi là cùng với chị em đi spa thư giãn. Vu Tuy Văn im lặng không đáp, mãi tới
khi đến khách sạn, mới nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy
à, thay đổi lớn nhất là chẳng còn tình người nữa rồi..." Lần đó Vu Tuy Văn
đã vào khách sạn rất lêu rồi mà Tô Nhất Minh
vẫn chưa rời khỏi, thật quá bất ngờ! Nghe như sét đánh giữa trời quang.
Không
có tình người... Chẳng trách mình lúc nào cũng thấy có chỗ nào đó không ổn,
đúng là sống thiếu chút hơi ấm cùa tình người. Cả
ngày thác loạn trong cái thế giới đó, lâu dần nhiễm phải rất nhiều thói xấu giả
tạo. Bản thân lại chưa có gia đình, tuy bên cạnh không lúc nào thiếu bóng hồng
nhưng xét cho cùng anh chẳng đối với ai sâu đậm thành tâm giống như một người
vợ cả. Vì thế Tô Nhất Minh một lần nữa thương cảm cho mình không có vợ.
Thật ra
Tô Nhất Minh biết yêu lần đầu tiên khi còn
ở kí túc xá. Học kỳ hai năm thứ nhất, khi các cậu bạn vẫn chỉ biết đánh bài bày
trò với nhau thì anh đã biết để ý đến hoa khôi của khoa, cô ấy học trên anh một
khóa, lại còn có bạn trai. Lần đó với sự bồng bột và bị kích động, anh đã liều
lĩnh ngỏ lời với cô hoa khôi đó, kết quả là lúc người đẹp vẫn chưa nói câu nào
thì anh đã bị người yêu của cô ta dần cho một trận nhừ tử.
Lần đó
khi Tô Nhất Minh mặt mày thâm tím về đến kí túc xá, Lục Dã Bình đang nằm ở giường
trên suy luận về triết học. Cậu ta như người
khổng lồ kẻ cả nhìn
xuống Tô Nhất Minh, kêu lên một tiếng thất thanh rồi từ trên gìưòng nhảy xuống,
nhanh chóng biến thành một người lùn thấp hơn Tô Nhất Minh một cái đầu. Chú lùn Lục nói
lớn: “Trời ơi! Ai dám đánh lão tứ của
chúng ta ra nông nổi này? Tưởng anh em ta
sẽ để yên chắc?". Cái giọng oang oang của cậu ta vừa dứt năm
anh em trong phòng nhất loạt xông ra cửa, đến ngay cả học trò ngoan của thầy
cô, tỉ mỉ như phụ nữ Vu TuyVăn
cũng có mặt. Năm người hùng hùng hổ hổ chạy khắp giảng đường, lục soát từng lớp
từng lớp một, cuối cùng cũng tìm ra cái tên lưu manh đang lợi dụng chỗ không
người ve vãn hoa khôi của khoa. Năm chàng không nói lời nào, xông vào đánh đấm
túi bụi tên tiểu tử đáng ghét đó.
Mây năm
sau, Tô Nhất Minh xem phim của Châu Tinh Trì, xem đến đoạn họ Châu nói phủ đầu
người khác: "Một mình thách đấu có nghĩa là một mình mày thách đấu với năm
người chúng tao, còn đánh hội đồng là năm người chúng tao đánh một mình
mày." Anh chợt nhớ đến cảnh tượng lúc đó, nở nụ cười
đắc ý. Thật ra, kết quả ẩu đả tập thể lần đó vô cùng thảm hại. Bảo vệ trường
đương nhiên không để yên rồi, nhanh chóng kéo đến hiện trường, lôi năm người
anh em nhốt ở phòng bảo vệ. Mãi đến khi chủ nhiệm khoa đến bảo lãnh, họ mới
được tha. Trải nghiệm này khiến cho cuộc sống nhàm chán, ảm đạm của bọn họ có
màu sắc rực rỡ hơn.
Cái tay
Lục Dã Bình tính khí ngạo mạn, đã đắc tội với không ít thầy cô, lần này chẳng
ngạc nhiên chút nào khi nhận được tờ cảnh cáo từ hội đồng trường. Tờ cảnh cáo
đó đi theo Lục Dã Bình suốt cho đến khi Tô Nhất Minh chạy vạy khắp nơi, bỏ rất
nhiều công sức rút tờ giấy đó từ trong tập hồ sơ của
Lục Dã Bình ra khi cậu ta vừa thi đậu tiến sĩ, và đốt luôn lúc đó.
Song
bất ngờ là ở chỗ, sau lần làm anh hùng đó, hoa khôi của khoa lại kết Tô Nhất
Minh, cùng anh trải qua cuộc sống sinh viên vừa cô đơn vừa nhiều sắc màu. Cuối
cùng, vào năm thứ tư đại học, khi Tô Nhất Minh gặp khó khăn khi tìm việc làm,
hoa khôi đã rời bỏ anh, ngã vào vòng tay một người lắm tiền nhiều của. Mối tình
đầu của Tô Nhất Minh kết thúc như thế đấy.
Anh
không phải là không hận cái cô hoa khôi đó, nhưng may mà Tô Nhất Minh là người
biết nhìn về phía trước, hơn nữa cũng nhờ chuyện đó mà trưởng thành hơn. Người
đàn ông đó tuy hình thức không bắt mắt nhưng có tiền, có nhà có một công việc
mọi người đều ao ước.
Con
người phải đi lên, nước