
là đồ lừa đảo.
“…” Tô
Nhất Minh khoái chí cười haha…
Mấy hôm
sau Tô Nhất Minh thực hiện một lời hứa khác, đó là danh thời gian dẫn Trình Vũ
Phi đi Tam Á. Trình Vũ Phi cuối cùng cũng mục kích sở thị cái mà Tô Nhất Minh
gọi là nghỉ ngơi thư giãn gần gũi với thiên nhiên. Năm ngày liền, hai người
không đi ra khỏi vịnh Á Long. Ban ngày nắng gay gắt thì Tô Nhất Minh trốn trong
khách sạn ngủ khì, chiều tối lại dắt tay Trình Vũ Phi tản bộ dọc bờ biển, còn
những ngày gió mát hiu hiu nghe song biển vỗ rì rào,
hai người mỗi người ôm một trái dừa đã cắm sẵn ống hút, nằm dài trên ghế tắm
ánh nắng dìu dịu.
Chàng
còn cẩn thận đem theo kem chống nắng, cứ nằm được một chút là lật tới lật lui
Trình Vũ Phi, bôi kem khắp người nàng.
Trình
Vũ Phi cảm thấy hành động này quá thân mật, có chút ngại ngùng, “Được rồi, được
rồi… bôi nhiều quá, mặt trời đã xuống núi rồi, có cần phải bôi thứ này nhiều
như vậy không?”
Tay Tô
Nhất Minh mờ ám xoa xoa gáy cô. Nhe hàm răng trắng ởn cười cười bên tai cô,
“Chính bởi vì mặt trời sắp xuống núi rồi, anh sợ em tắm nắng nhiều quá lát trời
tối lại tìm không thấy em…”
“…”
Trình Vũ Phi ấm ức lập sấp người lại, giả vờ như không nghe thấy. Da cô không
được trắng cho lắm, màu da sau gáy càng sẫm hơn. Tô Nhất Minh thường vừa vuốt
ve vùng da bánh mật này lại vừa trêu cô, đặt cho cô vô số biệt danh, Tiểu Hắc
Bì, Tiểu Hắc Mao, Hắc Diện Bao… Không biết có phải là do nghề nghiệp hay không
mà Trình Vũ Phi vẫn vô cùng tự tin, thậm chí tự
phụ, chẳng mảy may để ý đến những lời trêu ghẹo của Tô Nhất Minh. Nhưng trêu
đến mức như hôm nay có thể coi là có sáng tạo.
Đêm
xuống Tô Nhất Minh lại càng hứng thú gấp bội, không ngừng làm phiền nàng bác sĩ
nhân dân tội nghiệp. Có lúc nửa đêm anh bất thình lình lôi cô ngồi dậy ngắm
trăng, Trình Vũ Phi hệt như chú chuột chũi tội nghiệp rúc mình vào trong chăn
nhưng lại bị con mèo đen gian ác không chút thương tình lôi cả người lẫn chăn,
bế ra ban công, đặt lên ghế.
Ánh
trăng quả nhiên làm say lòng người, Trình
Vũ Phi mắt nhắm mắt mở ngắm trăng. Trong màn đêm, ánh sáng từ chiếc đĩa pha lê
chiếu rọi khắp mọi nơi, soi mình trên mặt nước hồ bơi phẳng lặng như gương. Cây
dừa bên hồ in bóng bên cạnh ánh trăng dưới đáy nước, một khung cảnh vô cùng nên
thơ.
“Nhắm
mắt lại… Em có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Nhất Minh ôm chặt cô, chiếc cằm
ram ráp nhẹ nhàng ve vuốt má cô.
Trình
Vũ Phi nhắm mắt lại nghe thấy tiếng rì rào của những đợt sóng nhỏ vỗ vào bờ,
mỉm cười nói, “Tiếng sóng.”
Tô Nhất
Minh cốc đầu cô một cái. “Âm thanh của hạnh phúc.”
Sến
quá! Trình Vũ Phi nghe mà nổi hết da gà.
Tô Nhất
Minh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, từ từ hôn lên tai cô, “Vũ Phi, lòng
anh rất lâu rồi không được bình yên như thế này. Anh ngỡ đây là hạnh phúc.”
Trình
Vũ Phi chợt nhớ lại lời anh từng nói, đàn ông có mười câu thì chin câu là giả,
bất giác cắt ngang anh, không dám tin chũng chẳng dám nghĩ nhiều, “Cảnh ở đây
thật là đẹp.”
“Không
đẹp bằng em.”
“Lại
lừa em?”
“Anh
thật lòng mà. Em không thấy đó sao, anh chẳng đi đâu chỉ quanh quẩn bên em. Em
đẹp hơn mọi cảnh đẹp ở đây.”
“Đó là
vì anh đến đây nhiều lần rồi, chẳng còn cảm giác tươi mới nữa.”
Ánh
trăng như mộng mị, khiến gương mặt cô như được dát bạc. Tô Nhất Minh cười ôm cô
chặt hơn, trong lòng rất lâu rồi mới thanh thản mãn nguyện như thế.
Hạnh
phúc như mật ngọt.
Những
ngày hạnh phúc trôi qua nhanh chóng, giống như từng giọt từng giọt nước rơi vào
chiếc túi da cừu, nhanh chóng biến mất nhưng cũng không phải là không để lại
dấu vết gì, chí ít cái túi da cừu ấy cũng phình ra.
Tất
nhiên Tô Nhất Minh chỉ thấy bao tử mình phình to ra, nhưng anh không muốn thừa
nhận điều đó. Trước gương, anh đưa tay vỗ vỗ chiếc bụng lộ rõ của mình, vô cùng
ảo não. Là một gã đàn ông đẹp trai, anh luôn chú ý đến bề ngoài của mình, cũng
rất chú trọng ăn kiêng. Trước đây tối nào cũng phải tiếp khách, lại có thói
quen nghỉ ngơi không tốt, nhưng anh đều giữ được thân hình hoàn hảo của mình.
Không ngờ bây cả sự nghiệp và tình yêu đều đang rất thuận lợi, thế mà anh không
thể nào kiểm soát được bụng càng ngày càng phình to ra của mình. Đúng là gầy ốm
là do đau buồn, béo phì là do sung sướng mà.
Anh hạ
quyết tâm ăn kiêng mấy lần nhưng trước sự tấn công ồ ạt của mùi thức ăn thơm
phưng phức bốc khói nghi ngút mà nàng bác sĩ giảo hoạt của anh làm, bụng anh
lại sôi lên ùng ục. Những món mà bác sĩ nấu hấp dẫn hơn chị giúp việc làm một
bậc, bởi vì bác sĩ nhà ta luôn có nhiều sáng kiến độc đáo, nguyên liệu làm thức
ăn và cách thức nấu phong phú đa dạng hơn. Điều này là không thể tránh khỏi vì
chị giúp việc chẳng dám như bác sĩ nhà ta thử tất cả những phương pháp mà mình
chưa từng nấu bao giờ hoặc mua những nguyên liệu đắt đỏ. Và chị ta cũng chẳng
thể giống bác sĩ nhà ta sau khi làm hỏng các nguyên liệu đắt đỏ đó lại không
một chút để tâm mà dõng dạc nói với Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, hôm nay chúng ta
ra ngoài ăn tối nhé. Lần trước anh nói sẽ dẫn em đi ăn món Ấn Độ mà.”
Đây là
sự khác bi