
ột ngột buông tay ra, đem thân
thể anh xoay một trăm tám mươi độ nhìn đối diện với khuôn mặt cô. Cô
giương mắt lên nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, khuôn mặt
đẹp kia không hề để lộ chút biểu tình nào.
“Nếu không phải vì em, em nghĩ rằng anh và em sẽ thua sao?”
“……”
Đường Dịch không phải một người biết kiên nhẫn giải thích, chỉ cần
một câu nói này thôi anh rốt cuộc không có bất cứ lời giải thích nào
khác. Huống chi với tính tình của cô, thật sự có thể trêu chọc Đường
Dịch.
Vì thế ba giây sau, chỉ nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Kỉ Dĩ
Ninh:“Đây là nhà người khác, anh có đạo đức một chút có được không……”
“Không tốt,” Người nào đó không có ý định nói đạo lý:“Em không cần nói chuyện đạo đức với một người đàn ông không có bằng cấp.”
“……”
Cô thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào bằng cấp thấp mà lại có thể ăn nói đúng lý hợp tình như thế này.
Thiệu Kì Hiên tràn đầy nhiệt tình từ trong phòng khách chạy ra gọi hai người trong hoa viên vào nhà ăn bữa khuya.
“Đường……” Một chữ ‘Dịch’ còn chưa kịp kêu lên, Thiệu Kì Hiên vội vàng dừng lại một bước chân.
Tuy rằng không thấy rõ Đường Dịch đang làm cái gì, nhưng dưới bóng
đêm mông lung, bóng dáng một đôi đang ôm nhau kia vẫn làm cho bạn Thiệu
Kì Hiên này cảm thấy thực thuần khiết thực đẹp đẽ, vì thế bạn Thiệu biết mình không thể quấy rầy một đôi cực kỳ thuần khiết này.
Thiệu Kì Hiên nhanh chóng quay người đi vào phòng bếp lấy bữa ăn
khuya, đi đến cửa phòng bếp lại nghe thấy giọng của Đường Kính:“Tô Tiểu
Miêu! Còn tiếp tục đùa nữa thì ngay tại nơi này anh sẽ muốn em……”, tiếp
theo lại truyền đến một loạt âm thanh hài hòa. Kì Hiên bối rối, biết
mình không thể quấy rầy một đôi cực kỳ không thuần khiết này……
Đồng chí Thiệu Kì Hiên đột nhiên phát hiện mình đang bị bao vây trong một hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ và bi ai, mình đang bị bao vây bởi hai anh
bạn trong phòng bếp và ngoài hoa viên, tiến hay lùi đều không được. Bác
sĩ Thiệu không nói gì nhìn trời: Xem ra anh cũng phải cưới lấy một bà xã mới được ……
Kết thúc giờ nghỉ ngơi, nhà Đường Kính một lần nữa lại biến thành
sòng bạc. Mạt chược hỗn chiến, Đường Dịch, Đường Kính, Tiểu Miêu, Kì
Hiên, bọn họ đều là trụ cột vững vàng.
Đường Dịch tâm tư không thuần, đang bắt đầu nhồi nhét vào đầu Kỉ Dĩ Ninh những tư tưởng độc hại.
Đường Dịch bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, vì thế khi người này mà có ý
định giả bộ lừa gạt người khác tất nhiên hiệu quả có thể rất cao, vì thế chỉ nghe thấy Đường Dịch thiếu gia tẩy não một lần cho Kỉ Dĩ Ninh: Tin
tưởng anh, ngoài kiến thức văn hóa ra em cũng không phải ngốc nghếch, em có thể chơi một vài trò lưu manh một chút, thật sự thật sự thật sự……
Tiểu Miêu & Đường Kính & Kì Hiên nhất thời xúc động chỉ muốn
chạy đi thật xa, trong lòng đều đang tru lên cảm thán thì ra trên đời
này thật sự tồn tại một người có thể trợn mắt mà nói dối đến trình độ
này!!
Cái gọi là một lời nói dối vạn lần không tin, cũng trở thành chân lý. Không biết có phải là tư tưởng độc hại của Đường Dịch nổi lên tác dụng
hay không, mà đến khi Đường Dịch một lần nữa bảo Kỉ Dĩ Ninh sờ bài thay
anh, tình huống kì lạ lại bắt đầu.
Một người mới học nghề như Kỉ Dĩ Ninh thật là may mắn đến thái quá
rồi, chỉ cần cô lên sân khấu, thì vận may chắc chắn sẽ ào tới. Tô Tiểu
Miêu gấp gáp đến mức giơ thẳng chân, cô có thể thắng Đường Dịch còn chưa tính, chẳng lẽ lại có thể thua Kỉ Dĩ Ninh hay sao.
Đường Dịch cười to, đúng lúc đó điện thoại vang lên, Đường Dịch buông tay để Kỉ Dĩ Ninh tự chơi, còn anh thì đi ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa thấy Đường Dịch rời khỏi, Tô Tiểu Miêu lập tức lên tiếng:“Ninh
Ninh, chị không cần thức đêm đâu! Thân thể của chị không tốt, thực không tốt cho sức khỏe, chị ra sô pha đọc sách rồi ngủ đi!”
“Không cần.”
Tiểu Miêu bối rối:“Không phải chứ?” Vừa vào sòng bạc đã thâm sâu như
biển rồi, ngay cả loại lương dân như Kỉ Dĩ Ninh này mà cũng không muốn
xem sách ……
Kỉ Dĩ Ninh nhớ tới vừa nói chuyện với Đường Dịch ở hoa viên, không nhịn được nói:“Anh ấy không thích.”
Tiểu Miêu lập tức xúc động:“Oh My God! Sao chị có thể nghe lời kẻ xấu sai bảo như vậy được?! Khởi nghĩa đi bạo động đi chống lại chủ nghĩa tư bản nào! Người trẻ tuổi phải biết phản kháng!”
Đường Kính:“……”
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu, muốn nói lại thôi:“Thật ra Đường Dịch có điều khó xử của anh ấy…… anh ấy luôn biểu hiện không sao cả, nhưng đó cũng là
lòng tự trọng của đàn ông.”
Chuyện bằng cấp này nọ đó…… Là chỗ đau của anh phải không?
Đến lúc này, không chỉ có Tiểu Miêu, mà ngay cả Đường Kính và Kì Hiên đều tò mò.
“Khó xử?” Người kia luôn gặp may mắn, cái gì cũng có, sẽ có khó xử thì cũng có thể gặp quỷ rồi.
“Lòng tự trọng?” Lòng tự trọng của người kia không phải rất viên mãn (đầy đủ, trọn vẹn) rồi sao, chỉ có anh ta khinh bỉ người khác mà thôi.
Tô Tiểu Miêu, Đường Kính, Thiệu Kì Hiên, mỗi người đều có một suy
nghĩ, một cô phóng viên giàu trí tưởng tượng, một người đàn ông hay suy
nghĩ tò mò, một người là bác sĩ tư duy sinh động, vì thế, vừa thấy bộ
dáng khó mở miệng của Kỉ Dĩ Ninh, cả ba người đều suy nghĩ và