
nhất trí
nghĩ tới một nguyên nhân–
“Không phải là, Đường Dịch…… phương diện kia đó có vấn đề?”
Đàn ông à, phương diện linh kiện đó mà có vẫn đề gì xảy ra thì lòng tự trọng tất nhiên là bị tổn thương rồi!
(Tiểu Dương: cái chỗ “phương diện
linh kiện” kia đó, chắc mọi người hiểu là vẫn đề gì rồi! Mình tra tiếng
Trung thì cũng là cái từ đấy thôi, nên không sửa thành gì khác, mà sửa
thành gì được đây? Thôi cứ ngụ ý vậy nhé! =)))
Kỉ Dĩ Ninh cực kỳ bối rối, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng xuống
dưới:“Mọi người đang suy nghĩ cái gì thế! Sao có thể như vậy…… sao có
thể là vấn đền đó chứ!” Đường Dịch cái kia…… rất bình thường mà!
Tiểu Miêu kêu lên:“Chính chị nói mà, cái gì mà lòng tự trọng này, khó xử kia……”
Kỉ Dĩ Ninh lại càng bối rối, đem suy nghĩ trong lòng đều kêu lên:“Tôi đang nói đến bằng cấp của anh ấy mà!”
“Bằng cấp của anh ấy sao có thể làm tổn thương lòng tự trọng được?”
“Ách, theo lời anh ấy nói, có thấp một chút……”
Tiểu Miêu đang uống nước ngay lập tức phun ra thật mạnh.
Có lầm hay không?! Bằng cấp của anh ấy mà còn gọi là thấp, vậy thì Tô Tiểu Miêu chẳng phải là thất học sao? Ah ah ah?!
Đường Kính lau mồ hôi lạnh hỏi Kỉ Dĩ Ninh:“Em nghĩ anh ấy có bằng cấp gì?”
“…… Không phải miễn cưỡng tốt nghiệp trung học cơ sở sao?”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Kì Hiên:“……”
“Chính anh ấy nói mà!” Cái gì mà mẹ mất sớm bố lại mặc kệ anh linh tinh ……
Đường Kính lập tức hiểu được.
“Có phải Đường Dịch nói với em, anh ấy bằng cấp thấp không có văn
hóa, cho nên em không cần giảng đạo lý với anh ấy, dù sao anh ấy cũng
không học cái gì nhiều đạo đức thì không biết, nếu em dám phản kháng anh ấy thì chính là khinh bỉ anh ấy?”
“……”
Cũng gần như vậy ……
Anh ta lại còn lấy cớ bằng cấp thấp để muốn làm gì thì làm ……
Tiểu Miêu thật sự phẫn nộ rồi:“Vô sỉ!”
Kì Hiên đứng về phía chính nghĩa:“Ti bỉ!”
Rốt cuộc cái người đàn ông ti bỉ vô sỉ kia vẫn là anh trai của mình,
Đường Kính chỉ có thể khắc chế khụ một tiếng, tận lực dùng khuôn mặt
không méo mó nói cho cô:“Về sau, em phải nhớ rõ, nếu Đường Dịch có thể
dùng loại vẻ mặt bị thương vô tội linh tinh gì đó mà nói chuyện, khẳng
định là đang lừa gạt em…… Anh ấy là người tinh thông tâm lí học, biết
dùng loại thủ đoạn mềm dẻo này để dễ dàng đối phó với người ăn mềm không ăn cứng như em ……”
“……” Kỉ Dĩ Ninh vừa bất ngờ vừa lúng túng:“Đó là anh ấy nói, nói cái đó là……”
Đường Kính nâng tay nắm thành quyền chặn ngang môi, tận lực che dấu
khuôn mặt co giật của mình, thực vất vả nói cho cô biết:“Cái đó, bằng
cấp của Đường Dịch…… Không thấp……. Luật pháp quốc tế, kinh tế học và bác sĩ, Tiến sĩ từ Ivy League mà ra (*) ……”
Suốt một đêm.
Kỉ Dĩ Ninh chung quy vẫn không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ đột
kích mà đã nặng nề ngủ, tựa vào khuỷu tay Đường Dịch, trên người anh
thoang thoảng mùi nước hoa GUCCI ENVY, đậm chất Phương Đông, phong cách
Desire, Trendy, Sexy đều mang trên người.
Hơi thở của Đường Dịch, là hương vị hai năm nay cô rất quen thuộc, nó thấm sâu vào người cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Vì thế cô nặng nề ngủ, yên tâm đem chính mình giao cho anh.
Cho đến hôm nay cô mới biết, lời mẹ từng nói với cô khi còn sống, là rất đúng.
– sau khi yêu một người, nhất định có thể sau một đêm mộng tỉnh dậy thấy mình đã đi rất xa.
Đường Dịch thắng ván cuối cùng, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, gần ba giờ
sáng. Kỉ Dĩ Ninh ở trong lòng anh an ổn mà ngủ, bỗng nhiên anh cảm thấy
không đành lòng, nâng tay vén sợi tóc xõa xuống trán cô.
Cô bị anh quấy rầy, lông mày và lông mi hơi giật giật, nhẹ nhàng thức giấc.
Đường Dịch mơn trớn khuôn mặt cô, khẽ cười:“Về nhà thôi.”
“…… Vâng.”
Kỉ Dĩ Ninh dụi dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo, sau đó đứng dậy từ trên đùi anh.
Đường Kính vội vàng đứng lên nói:“Đêm nay ngủ ở nhà em đi, đã muộn thế này rồi, lái xe sẽ rất mệt mỏi đấy.”
“Không cần.” Đường Dịch cầm lấy chìa khóa trên bàn, tươi cười rạng rỡ:“Anh không quen ngủ trên giường nhà người khác……”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Kì Hiên & Dĩ Ninh:“……”
Cuối cùng, vẫn là Thiệu Kì Hiên xuất phát từ góc độ y học mà giảng
hòa:“…… Trước khi ngủ nên vận động, sẽ có một giấc ngủ ngon! Đúng, sẽ có một giấc ngủ ngon hơn……”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Dĩ Ninh:“……”
Tô Tiểu Miêu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lôi kéo Đường Dịch đi ra ngoài, muốn anh mở cốp xe thể thao của mình ra.
Bên trong chỉ còn Đường Kính và Kỉ Dĩ Ninh.
Đường Kính tự nhiên lại có thái độ hào phóng, lấy áo khoác trên sô pha đưa cho cô.
Kỉ Dĩ Ninh nhận lấy áo khoác,“Cảm ơn.” Đối với anh ấy, cô không chỉ thích, mà còn biết ơn.
Đường Kính nở nụ cười nhẹ nhàng, lơ đãng hỏi một câu:“Em không quen ngủ giường lạ đúng không?”
Cô sửng sốt, sau đó là cực kỳ tò mò:“…… Anh có biết à?”
Cô thực sự có thói quen này, từ nhỏ đã như vậy rồi, sửa mãi mà không
được. Đây cũng là một loại bệnh tâm lý thiếu cảm giác an toàn, hai năm
trước, khi cô vừa gặp được Đường Dịch rồi bị anh giữ lấy bên người, phải mất nửa năm cô mới quen được với hoàn cảnh xa lạ mà anh đem đến.
Đây là thói quen riêng tư của cô, chưa từng dự đoán được, Đường Kính lại biế