
ận, Phương
Hoán Thanh cảm thấy như vậy cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt. Nàng
cũng không phản đối với cha kiếm tiền nhiều, chỉ hy vọng hắn kiếm tiền
nhưng không làm mình hổ thẹn, bọn họ có thể làm kẻ có tiền, nhưng bọn họ không thể làm kẻ kiếm tiền trên thương tổn của người khác, nếu phải làm người như thế, vậy nàng tình nguyện làm người nghèo.
“Cha, chuyện đã qua rồi, bây giờ hối hận cũng
không còn kịp, trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào bù đắp để việc
làm ăn của chúng ta tốt trở lại nha!” Nàng an ủi.
“Con ơi, cha cũng muốn bù đắp! Nhưng phải bù đắp
thế nào? Cũng không thể để cha bù tiền để làm ăn đi? Thợ may không trở
lại, cửa hàng quần áo vải chồng chất như núi, cha tính liền đóng cửa cửa hàng, vấn đề là…… Tìm không thấy người mua a, cha đã tìm hết những
người có thể tìm, không ai chịu tiếp nhận tình cảnh rối rắm này; vải bán không được, cha không thu lại bạc được, hao phí vốn để đền bù, còn tiếp tục như vậy, cha xem không đến một năm, chúng ta sẽ dọn ra đường làm ăn xin……”
“Không thể nào?” Nàng cảm thấy cha nói quá, cùng
lắm thì đem cửa hàng đóng cửa, vải này bán tháo (kiểu bán giảm giá hàng
tồn kho á) chắc cũng có thể lấy lại một nửa tiền vốn đi? Chắc chắn là
cha không cam lòng mình bị lỗ vốn nhiều như vậy, quỷ keo kiệt như hắn
nói sao cũng muốn đem tiền vốn lấy lại.
Có thể đem tiền vốn lấy lại đương nhiên là tốt
nhất, nhưng nếu đã không cách nào để cửa hàng bọn họ chuyển biến tốt, bù nhiều cũng không thể bằng số tiền đã kiếm được, không phải sao?
Nói đến nói đi đều là Gia Cát Diệp chọc họa, hắn chính là muốn cùng nhà họ Phương bọn họ gây thù thôi.
Cái người tiểu nhân thù dai, hắn chắc chắn là đối với khuất nhục năm đó giữ mãi trong lòng, mục đích của hắn chắc chắn là muốn nhà họ Phương bọn họ mất hết nhận thua.
“Cho nên nói……” Phương Kỉ Lễ nuốt nước miếng, thật cẩn thận nhìn Phương Hoán Thanh.
“Cha có một ý muốn bàn với con, bây giờ có người
nguyện ý mua hết số vải cửa hàng quần áo chúng ta, dù sao sắp phải dừng
buôn bán, chẳng bằng đem hết thảy số vải đó bán cho người này, rồi sau
đó, cha sẽ đem hết thảy tiền vốn lấy lại, cũng sẽ không có thua lỗ gì,
con ơi, con thấy cách này thế nào?”
“Tất cả vải của cửa hàng đều mua sao?” Phương Hoán Thanh không thể tin.
Sẽ có người mua nhiều vải như vậy sao? Dường như người này cũng trong nghề đi? Nhưng lại còn là người có vốn lớn?
“Đúng vậy, không những vậy còn dùng giá gốc để mua số vải đó nữa!”
Có chuyện tốt như vậy? Phương Hoán Thanh càng nghe càng cảm thấy không thể tin, nàng mở to mắt to nhìn cha mình.
“Cha, làm sao có thể có loại chuyện này được? Lâm An chúng ta trừ cha ra, còn có người có vốn lớn vậy sao? Người ta có
gạt cha không a?”
“Sẽ không, sẽ không, người kia tuyệt đối là có ý
muốn mua vải chúng ta.” Phương Kỉ Lễ nói rất chắc chắn: “Thật ra người
kia không phải ai khác, chính là Gia Cát Diệp đó!”
“Cái gì? Là hắn?” Phương Hoán Thanh kêu lớn:
“Cha! Cha thật sự muốn đem toàn bộ vải bán cho hắn? Hắn là người hại cửa hàng quần áo chúng ta đóng cửa a, nếu đem vải bán cho hắn, không phải
hắn càng vênh váo sao? Hắn làm như vậy rõ ràng muốn làm nhà họ Phương
chúng ta hoàn toàn mất mặt! Giống người như hắn, cha còn nhắc hắn làm
cái gì?”
Phương Kỉ Lễ có hơi hổ thẹn nói: “Cái này… cha
biết, nhưng cũng không cách khác, không phải sao? Bây giờ tình thế bất
lợi đối với chúng ta, việc này liên quan sự sống còn nhà họ Phương chúng ta, thế nào còn nghĩ được đến vấn đề mặt mũi gì a? Bây giờ chúng ta cầu người ta nha! Lại nói, là Gia Cát Diệp chủ động cho người đến nói ý tứ
của hắn, là hắn chủ động làm hòa, cũng không phải là cha bơ mặt đi cầu
xin hắn, con biết không? Gia Cát Diệp cũng coi như là người tốt đâu!
Trước kia chúng ta đối với hắn như vậy, hắn còn
theo giúp chúng ta, không những muốn đem vải mua hết, còn dùng giá gốc
mua kia, hắn có ý tốt như vậy, nếu không nhận hình như rất không lễ
phép. Con ơi, chúng ta liền nhịn một chút đi, cũng so với tìm không thấy người mua tốt hơn, con nói có phải hay không a?”
“Nhưng……” Phương Hoán Thanh tức giận nói: “Con
vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, hắn muốn dùng giá gốc mua hết vải
chúng ta? Cha, cha không nghĩ là hắn có mục đích riêng sao? Vì sao hắn
sẽ đối với nhà họ Phương chúng ta tốt như vậy? Hắn chắc chắn có mục đích riêng, cha, cha tuyệt đối đừng mắc mưu nha!”
“Chuyện này……” Phương Kỉ Lễ liếc nhìn con, ấp a
ấp úng nói: “Cha còn chưa nói hết, thật ra…… hắn chỉ giúp chúng ta với 1 điều kiện.”
”Hừ, con biết mà!” Nàng biết ngay chuyện cũng không đơn giản, Gia Cát Diệp tuyệt đối không phải người tốt, hắn nếu là người tốt, sao
còn ép cha con nàng? “Hắn đưa ra điều kiện gì vậy cha?”
“Là……” Phương Kỉ Lễ dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Phương Hoán Thanh, chậm chạp nói không nên lời.
“Cha, cha làm sao vậy? Sao cha không nói lời nào?” Phương Hoán Thanh nhìn Phương Kỉ Lễ muốn nói lại thôi, hỏi dồn..
Phương Kỉ Lễ thở dài một hơi.”Con ơi, cha nói ra
con đừng nổi giận! Gia Cát Diệp nói…… Nếu con chịu đến nhà hắn làm nha
hoàn 1 năm, hắn sẽ dùng giá gốc mua hết vải……”