
mở mắt, Đông Tam không thể tin điều
bất ngờ anh mang lại cho cô là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh được đặt trên chiếc
lá sen xanh nõn. Chu Nam cười ngượng nghịu, nhìn cô trìu mến:
- Em
đeo xem có vừa không. Vốn định ngỏ lời cầu hôn ở đây, không ngờ lại bị em làm
phá sản mất rồi.
Có lẽ
rất nhiều năm về sau, Đông Tam cũng không thể quên được giây phút này, giữa ánh
nắng sáng chói của buổi trưa hè, bốn bề sóng nước dập dềnh, giữa hồ sen bát
ngát thơm mát, anh rạng ngời đứng trước mặt cô, nụ cười lấp lánh với sóng nước…
Sáng
thứ hai, Chu Nam xin nghỉ ở công ty rồi rủ Đông Tam đến trung tâm thương mại
mua một đống quà, chuẩn bị đi Thượng Hải ra mắt bố mẹ chồng tương lai. Thực ra
theo ý Chu Nam thì chỉ cần về nhà một chuyến để mọi người gặp mặt nhau là được,
không cần phải câu nệ quà cáp gì cho tốn kém. Nhưng Đông Tam có cách nghĩ của
riêng mình. Tuy cô sớm mất mẹ, nhiều chuyện ở đời nói cho cùng vẫn còn chưa
hiểu hết, nhưng cô cũng biết tất cả mọi nguồn cơn mâu thuẫn trong gia đình có
thể bắt nguồn từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Cô nghĩ nếu mình xử lý chu đáo từ
đầu thì có lẽ sẽ tránh được phần nào mâu thuẫn không đáng có. Nhưng cứ nhớ đến
vẻ mặt của mẹ Chu Nam là cô lại cảm thấy bứt rứt, khó chịu.
Nhưng
con dâu xấu thế nào thì rồi cũng sẽ phải gặp bố mẹ chồng. Máy bay vừa hạ cánh
xuống sân bay Phổ Đông, Chu Nam liền bật điện thoại lên, chưa được mấy giây mẹ
anh đã gọi đến ngay. Đông Tam im lặng nhìn anh dạ dạ vâng vâng trong điện
thoại, ngao ngán nhìn dòng người trong khoang máy bay lũ lượt đi ra phía cửa. Kết
thúc cuộc gọi với mẹ xong, Chu Nam quay đầu nhìn cô cười:
- Mẹ
anh nói bố mẹ đến đón chúng mình, đang chờ ở cửa. Ta đi thôi.
Vì đồ
đạc quá nhiều nên trước khi lên máy bay họ phải để vali vào khu vựa hành lý ký
gửi. Sau khi xuống máy bay, hai người họ đứng ở chỗ băng chuyền đợi làm thủ tục
check-out. Có lẽ vì sắp về được nhà mình, nên Chu Nam có vẻ hưng phấn, anh
quàng tay ôm lấy eo cô, liên tục huýt sáo bàiHôm
nay em sẽ lấy anh. Đây là thói quen Chu Nam mắc phải từ sau khi học đi
công viên Viên Minh về. Còn Đông Tam thì lại có vẻ yên lặng. Giờ là thời đại
đàn ông sống chết muốn lập gia đình, còn phụ nữ lại lùi bước sao?
Đợi một
lúc lâu sau họ mới lấy được hành lý. Lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ, nhưng Đông Tam
thì đang đến tháng, lại thêm mấy tiếng máy bay mệt mỏi do không quen nên Chu
Nam đành xăng xái vai đeo tay kéo đỡ cho cô. Hai người vừa ra khỏi đại sảnh của
sân bay, thì đã thấy bên trái bên phải nhốn nháo đầy người đang xếp hàng chờ
taxi. Đông Tam đưa mắt nhìn khắp một lượt rồi quay sang hỏi Chu Nam:
- Bố mẹ
anh đâu?
- Không
biết, mẹ nói là chờ ở cửa chính mà. Chúng mình thử tìm xem, chắc là cũng không
xa đâu.
Hai
người họ vất vả kéo theo đống hành lý vòng đi vòng lại quanh cửa ra vào mấy lần
nhưng chẳng thấy tăm hơi của bố mẹ Chu Nam đâu. Đông Tam cảm giác chân mình như
đang nhũn ra vì mệt. Đến khi mẹ Chu Nam gọi điện hỏi họ đang ở đâu, thì hai
người mới biết, hóa ra hai cụ đã ra bến xe bus đợi họ.
Đông
Tam hơi bực mình. Con người ta lúc không khỏe thường rất dễ mất bình tĩnh,
huống hồ đang mệt sẵn như cô, có không che giấu được cảm giác thật sự cũng là
dễ hiểu. Cô sẵng giọng với Chu Nam:
- Anh
hỏi cho rõ ràng đi là có được không? Bao nhiêu đồ thế này mà cứ vòng đi vòng
lại mãi, không mệt à?
- Được
rồi mà, em đừng làm ầm nữa. Trước đây anh đều xuống ở sân bay Hồng Kiều, giờ
chuyển sang sân bay này, hai cụ lạ nước lạ cái cũng đúng thôi. Đi thôi đi thôi,
chúng mình mau về còn nghỉ ngơi.
Đông
Tam hít một hơi thật dài, cố kìm lại những lời khó nghe trong lòng, đi theo anh
ra bến xe bus. Chật vật mãi hai người họ cũng ra được bến xe bus. Mẹ Chu Nam
đón họ bằng một câu trách móc thường thấy:
- Làm
cái gì mà lâu thế?
Giọng
điệu lạnh nhạt như vậy rõ ràng là không phải nói với con trai bà. Đông Tam cảm
thấy bốc máu lên đầu. Làm gì mà lâu thế à? Tìm bà nửa ngày chứ còn gì nữa! Chu
Nam nhận thấy sự hằn học trong mắt Đông Tam liền vội nắm lấy tay cô, bóp nhẹ:
- Bọn
con đợi kiểm tra hành lý lâu quá. Ôi chà, mệt chết đi được, bọn con có quà cho
bố mẹ đấy, bố mẹ xem có thích không?
- Thật
là…mang nhiều đồ về thế này làm gì. Thượng Hải cái gì mà chả có, lớn rồi mà
không biết tiết kiệm gì cả. Mua những thứ vô dụng này về làm cái gì? Vừa phí tiền
vừa không thiết thực. Rốt cục mày có định lấy vợ hay không? Mẹ với bố mày dù
sao cũng chẳng có tiền giúp mày mua nhà đâu, hai đứa mày phải tự làm lấy thôi.
Bà đỡ
lấy cái túi trên tay Chu Nam rồi loét xoét sai chồng kéo cái vali trong tay
anh, tuyệt nhiên không hề chào hỏi Đông Tam lấy một câu lấy lệ. Ngay cả một đứa
trẻ mất mẹ từ nhỏ như cô cũng biết phép lịch sự chào hỏi tối thiểu là gì, huống
hồ là người đã sống gần trọn một kiếp người như bà ta. Trước sau gì cô cũng sẽ
trở thành con dâu nhà họ Chu, vậy mà bà ta cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy
một cái.
Chuyến
xe bus mà họ chờ cuối cùng cũng đã đến. Bốn người vội vội vàng vàng chen lên
xe, nhưng xe thì đông còn họ thì túi lớn túi