
cau mày, nhẹ nhàng buông tay ta xuống, khẽ thở
dài một tiếng, nói: “Tâm mạch của nàng bị hàn độc gây thương tổn, thật
sự rất yếu ớt. Phủ chủ nói quả không sai. Lần này đúng là đại kiếp nạn!”
“Còn có biện pháp nào chăng?” Ám trầm giọng hỏi.
“Không phải không có biện pháp. Nhưng đúng là giống như tiểu thiếu gia
đã nói, trừ phi Phủ chủ đồng ý trợ giúp.” Long đại phu dừng một chút,
lại lắc đầu: “Nhưng khúc mắc ngày xưa với Nguyệt tiểu thư còn chưa được
giải đáp, không có khả năng Phủ chủ đồng ý ra tay giúp đỡ chúng ta!”
“Không còn biện pháp khác sao?” Ca ca bây giờ mới mở miệng hỏi.
“Chỉ sợ rằng… ai da ~ Phủ chủ đã luyện U minh thần công tới tầng thứ 9. Nếu ngài ấy có thể giúp tiểu cô nương này đả thông kinh mạch toàn thân
thì khí hàn độc trong cơ thể sẽ được bức hết ra ngoài.”
“Ngoài hắn ra chẳng lẽ không còn ai có thể làm được điều ấy sao?” Ca ca lạnh giọng hỏi lại.
“Những người có được nội công thâm hậu như Phủ chủ chỉ sợ rằng quá ít
ỏi. Tuy nhiên vẫn có ít nhất là hai người nữa có khả năng. Nhưng điều
quan trọng nhất chính là để trị tận gốc căn bệnh thì chỉ có thế lấy độc
trị độc, lấy hàn chế hàn, mà U Minh thần công Phủ chủ tu luyện chính là
đệ nhất thiên hàn!” Long thầy thuốc giải thích.
“Nếu đã như vậy thì quên đi!” – Ta cười nhạt – “Nói qua nói lại khiến
ta lại nhớ đến thái độ của Minh Ngự. Hắn là cậu của ta nhưng cũng không
phải chán ghét ta bình thường, mà là cực kỳ chán ghét đó! Huống hồ, ta
cũng không nguyện ý đi cầu xin hắn, cầu xin hắn thì có gì tốt chứ, cũng
là muốn một mạng đổi một mạng mà thôi, cũ rích. Ta được như bây giờ đã
là tốt lắm rồi, không cần làm phiền tới hắn.”
warehouse“Không bằng cứ để ta đi!” – Ám vừa mở miệng, ta liền ngắt lời – “Thật
sự không cần! Tại sao ngươi nhất định muốn đi cầu xin hắn? Nếu như hắn
muốn ta đáp ứng điều kiện trao đổi hắn đưa ra thì ta thà là quên đi
chuyện này. Nếu mệnh ta định trước là phải chết sớm, thì cũng chẳng còn
cách nào nữa cả. Thật ra ngươi không cần quá quan tâm dến ta, ta chỉ
mong trong những ngày còn lại có thể biết rõ ràng một chuyện. Chỉ cần
như vậy thì ta chết cũng nhắm mắt.”
“Không cần nói xui xẻo như vậy! Ta từng đáp ứng dì Nguyệt, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng nhất định bảo vệ nàng! Nếu cứ chứng kiến tình
trạng nàng ngày càng xấu đi thế này, ta làm sao có thể ăn nói với dì
Nguyệt nơi chín suối!” Trong mắt Ám lộ rõ vẻ đau thương.
Thân hình ta đang dựa vào bỗng chốc cứng đờ, ta không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, mặt ca ca vẫn không chút biểu cảm như trước, nhưng ánh mắt đang chăm chú nhìn ta lại xen lẫn những tia phức tạp.
“Sao ngươi lại nói như thế! Ta cũng không phải sẽ chết ngay lập tức. Ha hả.” Ta cười nói với hắn.
“Cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp!” Giọng nói của Thanh bỗng vọng tới.
Tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn về phía hắn.
Trên mặt Thanh không hề có vẻ trêu đùa mà vô cùng tỏ vẻ nghiêm nghị, có chút dọa người.
“Thanh?” Ta bình tĩnh hỏi “Thật sự có biện pháp sao?”
“Ta vẫn đang nghiên cứu, tuy nhiên có thể phỏng đoán khả năng thành công là rất lớn.” – Thanh chậm rãi nói – “Nhưng bây giờ còn có chút rắc
rối, ta vẫn cần thời gian để giải quyết triệt để. Nhưng quan trọng hơn
tất cả, chính là nàng, nàng nhất định không được có ý nghĩ bỏ cuộc.”
“Bỏ cuộc ư?” Ta nhịn không được cười ra tiếng “Nếu đã không có ước muốn
gì hết, thì sống hay chết có khác gì nhau? Ngay cả thứ đáng để thật sự
trân trọng ta còn không có.”
Ta tươi cười: “Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu, ta
muốn được sống!”. Ta nhìn thẳng vào Thanh, rành mạch nói ra từng câu
tững chữ.
Bỗng nhiên, ta cảm giác được cánh tay đang ôm lấy ta siết chặt thêm.
“Ngươi mệt mỏi rồi, có cái gì để sau hẵng nói!” Ca ca lạnh lùng lên tiếng.
Ta không khỏi sửng sốt, quay đầu lại ngơ ngác quan sát hắn, nhất thời nói không nên lời.
“Khụ khụ, Mộng công tử, lão phu còn có điều chưa rõ đang muốn lãnh giáo ngài một chút.”
“Được được, Long đại phu khách khí rồi. Những lời này nên để vãn bối nói mới đúng.”
“Chúng ta đi ra ngoài hẵng nói!”
“Được được, tiên sinh, xin mời đi trước.”
Thanh cùng Long đại phu đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người chúng ta.
Ám vẫn đứng ở đó, lạnh lùng nhìn ca ca.
Ta nhịn không được mở miệng nói: “Ám, ngươi vất vả đường xa tới đây nhất định mệt mỏi rồi. Chi bằng ngươi mau đi nghỉ ngơi trước, dù sao bây giờ ta cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.”
“Nàng… ” Ám tỏ vẻ lo lắng “Chi bằng nàng theo ta tới U Minh Ám phủ đi.
Chúng ta còn cùng nhau nghĩ biện pháp, ít nhất như thế thì lúc nào ta
cũng có thể chăm sóc cho nàng, cũng không cần quá lo lắng đề phòng.”
Mặt ta đỏ lên, chỉ cảm thấy hơi thở của người ở đằng sau càng lúc càng mãnh liệt.
Ám gắt gao chế trụ địa tầm mắt của ta: « Hãy để ta chăm sóc cho nàng. »
“Ám, ta…” Ta bỗng nhiên nói không ra lời. Trong lòng bất chợt đau âm ỉ: “Cho ta thời gian suy ngẫm được không?”
“Được, ta chờ câu trả lời của nàng. Nàng mau nghỉ ngơi đi! Chỉ cần nàng
đã quyết định , bất luận ai ngăn cản, ta cũng nhất quyết mang nàng đi.”
Ám liế