Ring ring
Địa Ngục Sâu Thẳm

Địa Ngục Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322903

Bình chọn: 7.5.00/10/290 lượt.

: “Muội có biết bên trong có cái gì không?”

“Thứ kia phụ thân vẫn đặt ở mật thất bên trong thư phòng, muội cũng chưa có mở ra xem.” Thần sắc nàng ta có chút chần chừ, nói: “Có chuyện gì ư? Thứ kia rất trọng yếu sao?”

“Tỷ nghĩ hẳn là nó rất quan trọng! Bằng không phụ thân sẽ không phó thác cho Hàn thúc thúc !” Ta nói cẩn trọng: “Trước khi mất, phụ thân từng

nhắc tới, vốn thứ ấy là để lại cho tỷ.”

“Ồ?” Hàn Ti Nhược nhìn ta nghi hoặc.

“Lần này ca ca đến nhà muội, chắc huynh ấy không hề hỏi han gì tới thứ

ấy đúng không?” Ta mỉm cười nói. “Bởi vì ca ca trước đây luôn ở bên

Hoang Minh nhị lão học võ, cho nên chuyện của phụ thân tỷ biết rõ hơn.

Chuyện này tỷ cũng là ngẫu nhiên nghe phụ thân nhắc tới, nếu không phải

Hàn muội muội đề cập tới, tỷ suýt nữa đã quên luôn mất rồi!”

“Như vậy à!” Hàn Ti Nhược nhìn ta có chút đăm chiêu, nói: “Vậy để lần

sau đi, khi nào tỷ tỷ tới nhà muội, nhất định vật sẽ được trả về với

nguyên chủ.”

“Khụ khụ, Ti Nhược muội muội, kỳ thật, không gạt muội làm gì, mệnh tỷ

vốn đã khó giữ, cũng chẳng còn bao lâu! Tỷ chỉ mong trước khi chết có

thể hoàn thành tâm nguyện của phụ thân!” Nước mắt ta phối hợp rơi nhịp

nhàng.

“A, Nhan tỷ tỷ, tỷ đừng khóc nha!” Hàn Ti Nhược cuống quít lấy khăn tay, giúp ta lau nước mắt. “Tỷ có chuyện gì cứ nói để muội làm là được rồi

!”

“Muội muội!” Ta lôi kéo tay nàng ta, nói sâu kín: “Đưa tỷ đến nhà muội

đi! Tỷ muốn tự tay cầm lại bao đồ ấy! Bởi vì đó là di vật của phụ thân!

Ti Nhược muội muội, muội nhất định phải giúp tỷ!”

“Nhưng mà thân thể của tỷ thì sao? Chi bằng để muội nói chuyện với Ngạo Hành ca ca để huynh ấy đưa tỷ đến, có được không?”

“Không cần kinh động tới ca ca!” Ta buồn bã nói. “Huynh ấy vì chuyện của ta đã phải lao tâm khổ tứ rồi. Nếu huynh ấy biết chuyện này, nhất định

sẽ vì tỷ mà làm, nhưng mà…”

Ta dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng mà tỷ không muốn lưu lại hình ảnh

tiều tụy héo mòn của mình trong mắt huynh ấy. Tỷ muốn đi khỏi!”

“Ti Nhược, bây giờ chỉ có muội mới giúp được tỷ !” Ta thở dài yếu ớt,

nói: “Về sau, ngộ nhỡ tỷ chết đi, tỷ hy vọng muội giúp tỷ chăm sóc ca

ca!”

Chắc chắn câu nói cuối cùng của ta cực kì có hiệu quả, Hàn Ti Nhược xấu

hổ gật đầu. Cũng không thể trách nàng ta, so với một kẻ sắp chết như ta

thì tiêu tốn tâm tư cho lang quân trong mộng vẫn là hơn.

“Được rồi! Để muội xem xem, có cơ hội muội lập tức đưa tỷ đi!” Nàng ta

ôn nhu nói: “Nhưng mà thân thể của tỷcó thể chịu đựng được không? Phải

đi một quãng đường dài mới tới được nhà của muội đó!”

“Không vấn đề gì, thời điểm bệnh không phát tác, thực ra tỷ cũng không

có gì đáng lo!” Ta nói: “Muội chỉ cần giúp đỡ tỷ rời đi, tỷ sẽ tự mình

đến được nhà muội! Nếu muội cũng đi thì lấy ai trấn an ca ca?”

“Nếu như vậy… thì được rồi, trở về muội sẽ cân nhắc lại, có tin tức gì sẽ nói cho tỷ!” Nàng nhìn ta thương cảm.

Trong mắt nàng ấy, ta thật sự rất đáng thương sao?

Ta không khỏi cười lạnh trong lòng!

Ta thật muốn biết Hàn Ti Nhược rốt cục là đang muốn làm việc gì!

Nói với ta những lời như vậy, thật đúng là xảo quyệt!

Nhưng suy ngẫm lại, cho dù thứ kia có thật sự tồn tại hay không thì ít ra lời nói của nàng ta cũng chứng minh một điều!

Nàng ta biết chuyện của nhà chúng ta với U Minh Ám phủ!

Nếu nàng ấy nguyện ý diễn trò, thì sao ta lại không biết thời biết thế mà làm theo.

Nàng ta nói những lời này chẳng qua là muốn khơi dậy lòng hiếu kì. Nàng

làm thế mục đích cuối cùng là gì, ta chưa thể đoán ra, nhưng ta nhất

định không buông tha nàng!

Nhưng thật sự có nên tới nhà nàng tìm thứ “đồ vật này nọ” mà phụ thân gửi gắm không?

Nghĩ đến là lại tưởng tượng ra đủ thứ, ta có cái gì mà phải sợ chứ. Rõ

ràng là dọa người, còn có điều gì có thể khiến ta sợ hãi sao!

Nếu như đã hạ quyết tâm, ta sẽ không do dự !

Từ nay về sau, ta sẽ chỉ nghe theo nguyện vọng của bản thân mà sống!

Ba ngày sau, với bao nỗ lực của Long đại phu cùng Mộ Thanh, thân thể ta

đã hồi phục tới tám phần. Nếu như hàn độc không phát tác, biểu hiện của

ta cũng giống như những người con gái bình thường khác.

Đến khi có thể tự xuống giường đi lại thì Hàn Ti Nhược tới tìm ta.

“Muội đã chuẩn bị sẵn sàng, tối mai sẽ khởi hành. Buổi tối ngày mai

phương trượng của Thiếu Lâm Tự sẽ đến. Chắc chắn không còn ai chú ý tới

tỷ nữa. Lúc ấy muội sẽ mở cửa sau để tỷ ra ngoài theo lối đó. Sau khi

xuất môn, đi về hướng tây, có một cái chòi nghỉ mát, muội đã chuẩn bị

cho tỷ một con ngựa, lương khô cùng vài thứ có thể khiến tỷ đi khỏi được thuận lợi.” Nàng nắm tay ta, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật không lo lắng gì ư, tuy rằng chỉ cần một ngày đường là tới nhà muội, nhưng thân thể

của tỷ vừa mới ổn định, đi lại vất vả như thế thì làm sao chịu nổi chứ!

Không bằng để lần khác chúng ta cùng nhau trở về!”

“Không cần, tỷ muốn đi càng nhanh càng tốt. Sau khi tỷ đi rồi, ngươi giúp ta chăm sóc ca ca, có được không?” Ta dịu dàng nói.

“Chuyện này…” Hàn Ti Nhược e lệ cúi thấp đầu. Rồi nàng ngẩng đầu lên

nhìn ta, có chút chần chừ : “Hay để muội đi nói với vị Minh công tử kia

một tiếng, muội thấy hắn rất quan tâ