
c nhìn thâm ý về phía ca ca, xoay người rời đi.
Nhìn cánh cửa trước mắt nhẹ nhàng đóng lại, cơ thể ta dường như mất hết khí lực, trở nên mềm nhũn.
Chỉ còn lại hai chúng ta, cứ tưởng rằng hắn nghe xong những lời vừa nãy
nhất định sẽ nổi điên. Thật không ngờ, hắn tự dưng không nói gì cả, chỉ
cẩn thận đặt ta nằm xuống.
“Vì sao ngươi không tức giận?” Ta kín đáo hỏi: “Ngươi không phải hận
nhất chuyện ta có liên hệ với U Minh Ám phủ sao? Đối với ngươi, ta chỉ
là con gái của kẻ thù có phải không?”
“A! Quên chưa hỏi ngươi!” Ta khẽ ngẩng đầu: “Ngày ấy rốt cuộc ngươi cho ta ăn cái gì? Dường như chẳng có tác dụng gì đặc biệt?”
Hắn đứng thẳng một bên, nhìn ta chằm chằm, song lại không nói năng gì.
“Ta cái gì cũng đều nhớ rõ, mỗi một câu ngươi nói ta đều nhớ rõ.” Ta mỉm cười xinh đẹp: “Nhan Ngạo Hành, ngươi nghĩ rằng ta sẽ vĩnh viễn là con
rối búp bê trong tay ngươi ư? Sẽ không có chuyện ấy đâu! Ba năm nay ta
đã học cách ngoan ngoan phục tùng, nhưng từ khi ta biết mình không còn
sống được bao lâu nữa, ta đã nghĩ thông suốt rồi.”
Ta nhìn sâu vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Ngươi không còn là trời của ta,
đất của ta nữa. Cơ thể cũng như trái tim ta chỉ thuộc sở hữu của ta mà
thôi!”
Lần đầu tiên thấy hắn có biểu tình như vậy!
Phải nói là không có biểu tình gì mới đúng, ngay cả một chút kinh ngạc
vừa mới hiện ra cũng biến mất không còn bóng dáng. Trong mắt hắn không
có lấy một tia ấm áp. Tựa như trong nháy mắt tất cả đều đóng băng.
“Được!” Hắn rốt cục mở miệng: “Rất tốt.”
Đôi môi mỏng hơi cong lên, nét cười căn bản chưa chạm tới đáy mắt “Vậy
ngươi hãy thử làm thế đi! Để xem ngươi rốt cuộc có thể làm được chuyện
gì!”
Hắn bỗng tiến tới gần, áp vào môi ta, chậm rãi nói: “Nhan Tử Sa, từ nhỏ
ngươi đã thuộc về ta, ngươi nợ ta vậy nên ta muốn ngươi phải hoàn lại
tất cả! Ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
“Ha hả” ta cười lớn. “Nhan Ngạo Hành, nếu không phải ngươi luôn miệng
nói hận ta, thì nghe những lời vừa rồi ta còn nghĩ rằng ngươi thích ta
cho nên mới dây dưa lằng nhằng như thế!”
“Thích ư?” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ mỉa mai “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đối đãi với người mình thích như vậy sao?”
Trái tim không khỏi đau đớn, đầu vẫn ong ong : “Đúng vậy nha! Tử Nhi
cũng sẽ không đối đãi như vậy với người mình thích đâu! Xét trên phương
diện này chúng ta quả là huynh muội!”
Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không nói năng gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, đẩy cánh cửa đi ra ngoài.
Ta suy sụp, dần dần mới thả lỏng được thân thể đang cực kì căng thẳng.
Ta lẳng lặng nằm xuống, vừa rồi rõ ràng đã muốn hụt hơi, thế mà còn
không biết sống chết, tranh cãi với hắn. Ta không khỏi cười khổ: thảo
nào mệt mỏi đến như vậy!
Hiện giờ, việc ta phải làm chính là suy nghĩ thật kĩ xem bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào.
Nếu nhanh thì chỉ còn 3 tháng, mà chậm cũng chỉ đến một năm, ta phải lợi dụng quãng thời gian ấy thế nào?
Ta rốt cuộc vẫn không rõ vì sao mẫu thân lại đồng ý gả cho phụ thân? Vì
sao sau khi bà ấy sinh ra ta liền lập tức bỏ đi? Rồi vì cái gì lại trở
về, giết phụ thân, hơn nữa còn tự sát!
Trong chuyện này nhất định phải có nguyên nhân sâu xa!
Ta nắm chặt tay. Xem ra phải tự mình nghĩ biện pháp !
Ngày hôm sau, xuất hiện một người khách không thể ngờ tới, là Hàn Ti Nhược.
“Nhan tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thân thể thế nào?” Nàng vẫn mặc một thân áo
trắng, bộ dáng vô cùng mềm mại nhẹ nhàng. Nhìn nàng, ta bỗng nhiên nghĩ
tới chính mình trước kia, cũng giả bộ nhu nhược yếu đuối, nhưng xem ra
không bằng một phần mười năng lực hiện giờ của nàng ta!
“Đa tạ đã quan tâm, tỷ đã không sao nữa rồi! Đúng rồi, đã tìm được Hàn bá bá chưa?” Ta thân thiết hỏi han.
Nàng ta cúi đầu với vẻ bi thương: “Không có, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của phụ thân!”
Nhìn bộ dạng của nàng giống như sắp khóc lớn!
“Không cần lo lắng, Hàn bá bá nhất định sẽ không có chuyện gì!” Nhìn
dáng vẻ khổ sở của nàng, ta không khỏi nhớ tới phụ thân. Cũng khó trách
được nàng, thời điểm phụ thân vừa mới mất, ta cũng rơi lệ nhiều không
biết bao nhiêu …
“Tỷ tỷ?” Hàn Ti Nhược ngẩng đầu nhìn ta: “Tỷ làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
“A, không có, chỉ là hơi nhớ tới phụ thân.” Ta cười nói.
“Đúng rồi, nhắc tới Nhan thúc thúc, ba năm trước đây muội cũng đã từng
gặp ông ấy một lần!” Hàn Ti Nhược chợt nói: “Hình như ngay trước khi
Nhan thúc mất một tháng, có đến ở lại nhà của chúng ta ba ngày. Ngày đó
ông ấy cùng cha muội ở trong sân ngắm hoa, còn uống rượu, muội chợt nghe thấy bọn họ nói cái gì mà Ám phủ này! Nguyệt dạ này và vân vân! Còn
giống như có kiếm kiếm gì đó!”
“Cái gì?” Ta nắm chặt lấy tay nàng ta: “Muội nghe được bọn họ nói những gì?”
Dường như nàng bị ta làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn ta một lúc lâu rồi
mới nói: “Muội nghe cũng không hiểu lắm, nhưng mà Nhan thúc thúc trước
khi đi có giao cho cha muội một bao đồ vật gì đó, hình như còn nói rằng trước mắt cứ để ở nhà của muội rồi một thời gian, sau sẽ tới lấy lại.
Nhưng không ngờ Nhan thúc lại…”
“Cái bao đồ ấy vẫn còn ở nhà muội ư?” Ta vội vàng hỏi