
heo bên cạnh Hàn tiểu thư mà! Nói đến cô Hàn tiểu thư kia, thật đúng là một đại mỹ nhân ! Người vừa đẹp, vừa dịu dàng, thái độ làm người lại
tốt, không ai nói nàng ta không tốt cả! Công tử, nhìn cậu tuấn tú lịch
sự, không phải là tới cầu hôn đó chứ! Ha hả ~” Ông chủ nhìn ta với vẻ
đầy am hiểu, thực sự khiến ta không biết nên khóc hay nên cười.
“Ông chủ ông hiểu lầm rồi, Hàn đại hiệp là bạn tốt của gia phụ, chỉ là như thế mà thôi!”
“ Ai, công tử gia thì ra là da mặt mỏng a! (*ý chỉ hay ngượng) Ha hả, có gì phải ngượng đâu ,được được được, tôi không nói nữa, cậu uống trà, ăn no xong, thần thần khí khí mà đến nhà, vậy đã có thể thành công được
một nửa rồi. Tôi cũng lén nói cho cậu nghe, lần trước một vị Nhan công
tử có tới, hắc, diện mạo không tuấn tú bằng cậu như vậy đâu, nhưng mà
khí thế phong độ có thể thắng cậu rồi ! Nghe nói hắn còn là cái gì minh
chủ gì đó kia mà! Nhưng mà cậu đừng lo lắng, hôm nào, tôi sẽ bảo cháu
gái tôi nói rõ với cậu một chút, coi Hàn tiểu thư kia thích cái gì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!” Ông chủ nói đắc ý.
“Ông thật có chút học vấn đó!” Ta không khỏi nở nụ cười.
“Coi cậu nói kìa, tôi đây đều là xem lời hát kịch mà ra, làm sao có khả
năng khoe khoang trước mặt công tử nhã nhặn như cậu chứ ! Cậu ăn thong
thả trước nhé, tôi đi bắt chuyện với các vị khách khác đây !”
“Ai, ta nói công tử gia, lão gia nhà ta nói chuyện thì mau vậy, cậu cũng đừng để bụng !” Bà chủ bưng lên một đĩa bánh bao hấp, vừa nhẹ giọng
nói, cặp mắt còn nhìn thẳng chằm chằm vào ta : “Ai, ta nói nha, công tử
gia, nếu cậu là một tiểu thư thì thật sẽ mê chết người a ~~~”.
Ta nghe xong, tâm trạng cũng rùng mình, ngay cả dân phụ này cũng sinh
nghi hết sao ? Xem ra cái bộ dạng này của chính mình, cho dù mặc nam
trang cũng rất dễ bị lộ à ! Ta lập tức đứng lên bắt chuyện ông chủ tính
tiền, uống cạn một ngụm hết trà nóng trong chén, lập tức sẽ lên đường.
Mới đi được một vài bước, chợt nghe thấy ông chủ hô lên ở đằng sau :
“Công tử gia, cậu chờ một chút.”
Ta quay người lại, ông chủ đã cầm một cái bọc nhỏ đưa đến trước mặt ta : “Công tử gia, vừa rồi cậu không ăn gì cả, đây là bánh bao hấp vừa ra
lò, tôi bọc gói sạch sẽ rồi, cậu cầm ăn trên đường đi! Thành thật mà
nói, khí sắc của công tử cũng không tốt! Chú ý coi trọng thân thể hơn!”
Cái bọc ở trong tay truyền đến nhiệt lượng ấm áp khắp lòng bàn tay, ta mỉm cười nói : “Cảm ơn ông.”
« Có gì đâu, bánh bao này cậu cũng đã thanh toán bạc rồi! Cậu đi dọc
theo con đường này tới phía trước khoảng hơn nửa canh giờ, sẽ thấy một
khu rừng đào, rồi lại đi về phía trước nửa canh giờ nữa là tới rồi! »
Tiếng cười sang sảng của ông chủ lại vang lên : « Lên đường bình an. »
Thực sự là một khởi đầu tốt đây ! Cho từng miếng bánh bao vào trong
miệng, phải, thực sự ăn ngon lắm! Tâm tình nhẹ nhõm khoan khoái, người
vừa gặp khiến ta rất hài lòng! Nghĩ đến những lời thú vị của ông chủ
quán kia, ta tự dưng thấy buồn cười.
A, đã nhìn thấy rừng đào rồi! Cánh rừng này hẳn đã có tuổi rồi, bóng cây rậm rạp hầu như che khuất bầu trời, đúng là lần đầu tiên thấy rừng đào
lớn và rậm rạp như vậy. Bây giờ còn là mùa xuân, trên các cây đào nở đầy những bông hoa mỹ lệ, màu hồng nhạt, màu trắng, bám đầy đầu cành; bung
nở to, rực rỡ, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi!
Ta chậm tốc độ lại, như say như ngốc mà thưởng thức cảnh đẹp khó có được này! Bỗng nhiên bên tai vẳng đến tiếng đàn du dương, như khóc như tố.
Lòng hiếu kì của ta dâng lên, không khỏi đi theo phương hướng tiếng đàn
vọng tới. Bên dưới một gốc cây cổ thụ thật lớn, một người ngồi ngay ngắn hiện lên, khí chất giống như tiên, y phục màu đen, tóc trắng, rõ ràng
là ông ta!
Minh Ngự!
Ta đứng khờ ngây ngốc tại chỗ, tâm trạng không khỏi thấy hối hận, thực sự là lòng hiếu kì có thể giết chết một con mèo!
Vốn định lập tức chuồn đi, đột nhiên nghĩ tới với võ công tu vi của ông
ta, chạy trốn mau nữa cũng là phí công. Ta đơn giản đi lên phía trước,
tìm khối đá lớn sạch sẽ mà ngồi xuống. Được, đàn gảy thật hay! Phỏng
chừng Ám đàn cũng là do ông ta dạy dỗ, chỉ là trong tiếng đàn của ông ta có rất nhiều đau thương, sau khi nghe xong, ngay cả tâm lý của ta cũng
đã buồn bã đôi chút. Ông ta vẫn chưa ngẩng đầu nhìn ta, dường như chìm
đắm ở trong thế giới của chính mình vậy, sợi tóc bạc áp vào khuôn mặt
nghiêng của ông ta tự nhiên tôn lên vẻ khôi ngô, ta không khỏi thấy ngây dại! Cho tận đến một khúc đàn kết thúc, ông ta nhắm mắt lại, lúc gảy
lần cuối trên cây cầm huyền, dường như tựa làm pháp thuật gì đó, những
đóa hoa nở rộ trên cây cổ thụ lại có thể cùng nhau rơi xuống, phiêu bay
lả tả, mưa hoa đầy trời!
Ta ngóng nhìn bóng dáng hiu quạnh đang ngồi dưới mưa hoa kia, không biết vì sao, ta lại nhớ tới lời mà Ám đã nói với ta: bắt đầu từ ngày mà ông
ta mất đi thứ trân bảo kia, ông ta cũng đã chết đi rồi! Ông ta hiện giờ
dường như đã không còn ở thế tục nữa, hóa thân đã muốn bay đi rồi!
“Cậu!” Ta thốt lên, vội vàng kêu, trong lòng chỉ nghĩ muốn lưu lại người này.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, con ngươi nhìn ta t