Diễm Cơ Của Bá Vương

Diễm Cơ Của Bá Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321653

Bình chọn: 9.5.00/10/165 lượt.

nữa cả kinh, “Cho nên rốt cuộc là có hay không?”

“Nếu ta bây giờ nói có, ngươi sẽ tin sao?”

“Ân. . . . . .” Đương nhiên là bán tín bán nghi, nghi ngờ xem hắn vì muốn lưu lại nàng mới cố ý dọa nàng hay không.

Tỳ Ngự đương nhiên biết hắn hiện tại nói như vậy, nàng khẳng định sẽ có nghi ngờ, nhưng hắn chính là muốn đánh cuộc một phen, cược nàng cuối cùng hiểu ý bỏ đi ý niệm trong đầu.

Quả nhiên, Đào Thiên Hương lâm vào thế lưỡng lự. Nàng muốn tuân theo tỷ tỷ không thể lại cùng hắn ngủ chung giường… Không được, nàng không thể lại như thế buông thả chính mình, dù sao cho dù thực sự có người lạ xâm nhập, nàng tin tưởng Tỳ Ngự cũng sẽ không để nàng bị chút thương tổn, một khi đã như vậy, nàng cần gì phải sợ?

Đắn đo một hồi, Đào Thiên Hương khó khăn quyết tâm, quyết định trở lại khách phòng. Nhưng nàng nên làm như thế nào mới có thể để Tỳ Ngự cam nguyện cho nàng rời đi mà không ngăn cản?

“Đúng rồi.” Nàng thoáng chút nhanh trí, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp, “Tỳ Ngự, nếu chúng ta không thể cùng nhất ý, vậy thì chơi một trò chơi nhỏ. Nếu ngươi thắng, ta nghe lời ngươi, đương nhiên nếu thua, phải nguyện theo ý ta.”

“Trò chơi nhỏ gì?” Vết nhăn giữa lông mày hắn thâm sâu chút, đoán không ra nàng rốt cuộc làm quỷ gì.

Đào Thiên Hương theo tay áo lấy trong túi ra một đồng tiền nhỏ hình tròn, “Rất đơn giản, đợi lát nữa ngươi đoán đồng tiền được giấu trong tay nào của ta. Chỉ cần ngươi đoán trúng, ta liền ở lại phòng ngươi, nếu đoán không trúng, ngươi phải để cho ta quay về khách phòng.”

Cũng chỉ là như thế này? Trò chơi đơn giản như vậy, sao làm khó được hắn? “Tốt lắm, ngươi bắt đầu đi.”

Quả nhiên trúng kế. Đào Thiên Hương trộm cười, “Vậy tốt nhất ngươi nên nhìn kỹ.”

Nàng đem đồng tiền nháy mắt ném giữa không trung, canh đúng thời cơ đồng tiền rơi xuống thì dùng hai tay vỗ vào, động tác lấy ngay sau đó phi thường rất nhanh thuần thục, đem hai tay nắm lại ngay.

“Tay trái tay phải, ngươi chọn cái nào?”

Tỳ Ngự âm thầm cười. Nếu là người thường, có lẽ liền thật sự nhìn không ra đồng tiền rốt cuộc ở trong tay nào của nàng, chỉ có thể đoán bằng vận may, nhưng hắn luyện qua võ, nhãn lực vô cùng tốt, cho dù động tác của nàng mau chóng lại thuần thục, trong nháy mắt hắn nhanh chóng nhận ra, nhìn thấy nàng đem đồng tiền nắm trong lòng bàn tay trái.

Hắn không chút do dự cầm tay trái của nàng, tin tưởng chắc chắn mở lòng bàn tay, ngay lập tức thần sắc đắc chí biến mất, hoàn toàn không thể tin chuyện trước mắt.

Đồng tiền không ở trong lòng bàn tay trái của nàng? Điều này sao có thể?

Đào Thiên Hương nhìn thấy hắn biểu tình rõ ràng kinh ngạc, âm thầm đắc ý, nàng chính là sử dụng trò ma thuật nhập môn sơ cấp ban đầu mà thôi, liền thuận lợi lừa được hắn. “Tỳ Ngự, ngươi thua rồi.”

Một nỗi hờn dỗi nhất thời bao phủ ở lồng ngực của hắn, khiến hắn khó chịu, nhưng lời đã nói ra, hắn lại có thể nào đổi ? “… Ngươi chuyển đi.”

Ngữ khí kia đúng là rất không nguyện cam lòng, có thể nói phải cực ai oán.

Muốn gặp biểu tình đến kinh ngạc của hắn, cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu. Đào Thiên Hương cố nén cười xúc động nói: “Đa tạ Nhị điện hạ.”

Được Tỳ Ngự cho phép, nàng tiếp tục chuyển dời đồ đạc, lại đem một ít quần áo bên người mang ra khỏi phòng của hắn, đến lúc đi được đoạn dài trên hành lang, mới đột ngột nhớ tới mình đã quên một chuyện.

“Ai nha, vừa rồi đã quên xác nhận với hắn việc ta muốn trở lại Kính Hồ.”

Lại quay về nói cho hắn biết? Hắn vừa mới mới chịu thất bại, nàng nếu lại nhắc lại ra việc này, hắn sao có thể chịu nổi hai cú đả kích?

Nàng lại lâm vào phân vân, cảm thấy làm như vậy tựa hồ đối với hắn thật độc ác. Dù sao còn có một ít thời gian, chờ thêm vài ngày hắn tiếp nhận chuyện hai người phân phòng ngủ trước, nàng sẽ tìm cơ hội hướng hắn nói chuyện sau là được.

“Hảo, quyết định như vậy đi.”

Nàng thuyết phục chính mình là sợ hắn lập tức không thể thừa nhận cả hai đả kích mới có thể tiếp tục kéo dài, cũng không phải đối với chuyện trở về này càng ngày càng đấu tranh, cho nên mới vô thức trốn tránh. . . . . .

Đào Thiên Hương ở tại trong phủ của Tỳ Ngự, thân phận không rõ. Không phải là nô bộc của hắn, cũng không phải là thiếp thất linh tinh, chỉ là tính trong lời nói, chỉ có thể biết là hắn phi thường coi trọng một vị khách quý.

Nàng ở bên trong phủ chuyện gì cũng không cần làm, luôn luôn có người hầu hạ. Bởi vậy khi nàng vừa mới vào thì thật vô cùng không quen. Đột nhiên trong lúc đó trở nên thực nhàn, phi thường nhàn, không phải ăn thì ngủ, giống như một phế nhân, ngay cả muốn làm thứ gì cũng không được, quả thực nàng nhàm chán chết đi được.

Nàng nghĩ, nàng đại khái thật sự không có mệnh thiên kim tiểu thư, trời sinh là mệnh gian khổ, cho nên chính mình tìm việc làm. Nàng chạy khắp mọi nơi, không để mình nhàn rỗi.

Nàng vui vẻ khi có công việc để làm, ở Tỳ Quốc chỗ nào cũng có chợ, nhưng khổ nỗi người đi theo phía sau phụ trách an toàn của nàng – hộ vệ Nhâm Ngạn.

“Đào cô nương, người đi ra ngoài đã một lúc rồi. Chúng ta có phải cần phải trở về hay không?”

Chợ búa n


Ring ring