
cằm dài hơi chĩa về phía trước, cơ
thể cao gầy, chiếc áo dài khoác trên người hắn trông giống như được
treo trên cây sào trúc, bị gió thổi làm phát ra những tiếng lật phật.
Toàn thân hắn tràn ngập một thứ hơi thở lạnh lùng như tỏa ra từ địa
ngục, khiến người ta không kìm được lạnh gáy.
Nhưng khiến người
ta cảm thấy sợ hãi nhất là khi hắn đâm thanh chủy thủ vào lưng người
kia, trên khuôn mặt chẳng hề biến sắc, như thể đang làm một chuyện hết
sức bình thường, không lấy gì làm quan trọng.
Rồi hắn cũng không thèm nhìn người bị ngã vật xuống đất kia, khuôn mặt hờ hững chợt thoáng liếc về phía nàng, khiến nàng nhắm chặt mắt nín thở, chỉ sợ những tia
sáng yếu ớt phản chiếu ra từ trong mắt bị hắn phát giác.
Hồi lâu sau, trong tai nàng chỉ còn tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng xào xạc
vang lên khi gió thổi qua từng kẽ lá, xem ra không bị người đó phát
giác. Nàng không kìm được mở mắt ra, hắn đã biến mất chẳng còn bóng
dáng, chỉ để lại thi thể đang nằm sấp trên mặt đất kia, nó như muốn nói
với nàng rằng, những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không phải ảo giác.
Nàng chui ra ngoài, phủi rơi bớt rơm vụn dính trên người, rồi lấy đà tung
người lao về phía khu rừng trước mặt. Nơi này đã không còn thích hợp để
nghỉ ngơi nữa, nàng phải tìm chỗ khác.
* * *
Khanh Tuần
không hề đi xa. Hắn có một thói quen, đó là mỗi lần giết người xong đều
đi tìm nguồn nước để rửa sạch tay. Thói quen này hình thành từ khi nào,
hắn đã không còn nhớ được. Trước khi quyết định giết chết đối thủ, hắn
đã tìm hiểu rõ địa hình nơi đây, biết rằng có một dòng suối nhỏ rất
trong chảy xuyên qua khu rừng.
Ngâm tay trong dòng nước suối mát lạnh, hắn cố ép mình đừng nghĩ đến điều gì, nhưng một gương mặt tươi
cười xinh đẹp lại không chịu sự khống chế hiện lên. Hắn bất lực thở dài
một hơi, thu tay lại lau qua lên chiếc áo ngoài, sau đó lấy ra một chiếc khăn được gấp chỉnh tề cất ở trước ngực, hết sức cẩn thận mở nó ra giữa lòng bàn tay. Trong làn ánh sáng yếu ớt, ở giữa chiếc khăn không ngờ
lại có một bông hoa tai. Đây là thứ đồ mà sư muội Dương Chỉ Tịnh của
hắn yêu thích nhất, nhưng chẳng biết thế nào lại làm mất một bông. Nàng
giận chúng không thể thành đôi, lại không thích hắn đi bảo người khác
làm thêm một bông mới, liền dứt khoát vứt luôn cả bông hoa tai này đi.
Hắn đã nhặt nó về rồi luôn mang theo bên người gần hai năm nay. Mỗi lần
ra ngoài làm nhiệm vụ chợt nhớ đến sư muội, hắn liền lấy nó ra xem, cảm
giác như được nhìn thấy chính nàng ấy vậy.
Hắn thích sư muội đã
rất nhiều năm. Từ ngày nàng được mẫu thân hắn mang về khi còn bi bô tập
nói, hắn đã thề rằng suốt cuộc đời này mình sẽ chăm sóc cho nàng, không
để nàng phải chịu dù là một chút ấm ức.
Bây giờ trở về được rồi, hắn không kìm được nở một nụ cười. Sư muội nhất định sẽ lại trách hắn
hành động một mình, vừa nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều hờn dỗi của nàng,
trong lòng hắn lại tràn đầy cảm giác thương yêu.
“Không muốn chết thì mau cút!” Nụ cười của hắn đột nhiên tắt ngấm, cất bông hoa tai vào trước ngực, dùng giọng khàn khàn nói.
Nếu không thật sự cần thiết, bình thường hắn sẽ không giết người, dù người
đó có từng nhìn thấy cả quá trình hắn giết người đi chăng nữa.
Một tiếng thở dài lả lướt vang lên, trước mắt hắn chợt thoáng qua bóng
người, rồi trên tảng đá lớn ở bờ suối đối diện xuất hiện một người ngồi
đó.
Gã hờ hững liếc nhìn. Tuy bây giờ trời đã tối mịt nhưng hắn
vẫn có thể nhận ra đó là một nữ tử trẻ tuổi mặc trên người một chiếc
váy mỏng tang. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã có thể quan sát rõ ràng nữ tử này một lượt.
Mái tóc dài không hề được búi trên đầu mà dùng
khăn lụa cột lại buông lơi trước ngực, hai chân trần ngâm vào trong lòng suối. Chiếc váy mỏng manh dán sát vào cơ thể mượt mà kiều diễm, những
thứ nên lộ hay không nên lộ đều hoàn toàn phơi bày, khuôn mặt tuy xinh
đẹp tuyệt diễm nhưng lại khiến người ta có cảm giác chán ghét. Đã đi lại trên giang hồ nhiều năm, hắn vừa nhìn đã biết nữ nhân này thuộc loại
dựa vào thân xác để sinh tồn.
Không muốn tiếp xúc với loại nữ
nhân dâm tiện này, cho dù là giết nàng ta cũng sẽ khiến hắn cảm thấy bẩn tay. Hắn bèn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Này, chàng cứ như vậy
mà đi luôn à?” Trong thanh âm của nữ tử đó mang theo một vẻ nhu mì giả
tạo, nghe như đang làm nũng với tình nhân vậy.
Khanh Tuần coi
như không nghe thấy, hờ hững cất bước rời đi, mới thoáng cái đã ở xa
ngoài một trượng, bóng lưng cao gầy thẳng tắp tựa cây thương. Mái tóc
dài buông xõa của hắn tung bay về phía sau theo làn gió, từ trên người
toát ra một luồng bá khí cao ngạo không gì so được, sự tồn tại của nữ
tử kia hoàn toàn bị bỏ qua.
Chấn động trước khí thế ghê người
ấy, nữ tử kia không ngờ lại quên mất mục đích của mình khi bất chấp nguy hiểm xuất hiện trước mặt đối phương – lợi dụng vẻ đẹp của bản thân để
kiếm lấy chút lợi lộc gì đó. Đợi đến khi nàng tỉnh táo trở lại, Khanh
Tuần sớm đã biến mất chẳng còn bóng dáng.
“Hắn là ai?” Nàng khẽ
lẩm bẩm một mình, bàn tay phải đưa lên ngực, cảm thấy trái tim mình đập
nhanh đến lạ