Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323233

Bình chọn: 8.00/10/323 lượt.

Cánh Dương.

Nhà họ Khanh là một thế lực lớn đương triều, nắm trong tay đại quyền về

kinh tế, chính trị, quân sự của các quận Cánh Dương, Long Hành, Vi Bình, Hổ Tu, Tử Dương, Minh Khâu, khắp một dải hạ du Minh Giang. Vì khu vực

này gần biển, có ưu thế rất lớn trong việc phát triển mậu dịch, bọn họ

cũng thường xuyên qua lại làm ăn với khu vực nội địa, nên dân chúng rất

phồn thịnh. Ngoài ra, bọn họ còn có một cánh quân cực kỳ lợi hại, bất kể thủy chiến hay lục chiến đều tinh thông, nhân số tuy chỉ có ba vạn

nhưng lại được chỉ huy bởi gia chủ Khanh Cửu Ngôn, một bậc đại tài đa

mưu túc trí, giỏi cả về quân sự lẫn chính trị, sức chiến đấu đạt đến mức thế nào khỏi cần nói cũng biết, cho nên ngay đến triều đình cũng phải

kiêng kỵ nhà họ Khanh vài phần, không dám trừ bỏ, chỉ có thể chiêu dụ.

Nhà họ Khanh có thể coi là hào tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất trong thiên hạ bấy giờ.

Phía trước là một đám đông hỗn loạn, xe ngựa không

thể không dừng lại. Khanh Tuần vốn đang nhắm mắt dưỡng thần chợt bừng

tỉnh, đang định quát hỏi xem đã xảy ra chuyện gì bỗng phát hiện có điều

khác lạ, trong những tiếng hô hào quát tháo vang lên không dứt bên

ngoài, một cái bóng màu đỏ chợt vén rèm xe lên, rồi nhào thẳng vào bên

trong. Hắn hơi ngây ra một chút nhưng không hề hoảng loạn, một bàn tay

vung lên đâm hai ngón tay tới mắt đối phương, cánh tay còn lại đưa lên

che chỗ yếu hại trước ngực, chân phải cũng đá thẳng tới hạ âm kẻ đó,

chân trái đá vào đầu gối, chiêu thức không hề hoa lệ mà hết sức tàn độc

nhằm khống chế đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng

chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn đã xảy ra. Chỉ thấy người đó không hề

né tránh, trong miệng phun ra một dòng đỏ tươi, thân thể nhào thẳng về

phía hắn, cứ mặc cho hắn ra tay.

Khanh Tuần hơi cau mày lại vì

mùi máu tanh. Hắn không muốn làm bẩn mình nên vội vàng né tránh, các

chiêu thức vừa rồi lập tức thu lại. Chỉ nghe rầm một tiếng vang lên,

người đó đã ngã xuống ngay bên cạnh hắn.

Khanh Tuần chăm chú

quan sát, chỉ thấy người này mái tóc dài buông xõa, trên người mặc một

chiếc váy đỏ mỏng tang đến mức gần như trong suốt, quanh eo buộc một dải vải màu vàng, ngã ở đó liền làm lộ quá nửa cặp chân trắng nõn nà như

ngọc, mà chân nàng ta còn để trần, không đi giày tất, vì mặt hướng xuống dưới nên không thể nhìn thấy dung mạo. Một nữ nhân. Trong ánh mắt hắn

lộ ra vẻ khinh miệt. Đúng vào lúc này, rèm xe lại một lần nữa bị vén

lên, xuất hiện mấy khuôn mặt sợ hãi của đám thị vệ.

“Nô tài đáng chết!” Đám thị vệ bên ngoài sợ hãi quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.

Khanh Tuần lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, rồi lại dời ánh mắt về phía nữ nhân trong xe. Nữ nhân này bản lĩnh không tệ, trong tình huống bị thương mà

vẫn có thể vượt qua sự phòng ngự của đám thị vệ, xông vào trong xe. Phải biết rằng đám thị vệ này thân thủ khá lợi hại, bằng không làm sao có tư cách đến đây bảo vệ cho hắn và Tịnh nhi.

Chui ra ngoài xe, hắn

ngó quanh bốn phía, phát hiện có rất nhiều người quây lại xem mà đứng

gần nhất là một đám người đang hằn học nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa của

hắn vẻ hung tợn, dẫn đầu không ngờ lại là Khoái Kiếm Mã Vi. Người này

tuy nổi tiếng háo sắc nhưng võ công quả thực phi phàm, xem ra nữ nhân

này đã dây vào hắn, thảo nào lại phải chịu thiệt như vậy.

Hắn vốn ưa sạch sẽ, khoang xe ngựa đã bị dính máu tươi và mùi của nữ nhân kia, hắn sao chịu ngồi tiếp nữa, lập tức nhảy xuống.

“Đứng lên!” Giọng của hắn khàn khàn không mang theo chút cảm xúc, khiến đám

thủ hạ căn bản không thể làm rõ suy nghĩ trong lòng chủ nhân lúc này.

Tuy bọn họ nghe lệnh đứng dậy nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an.

“Vứt nữ nhân đó ra ngoài.” Rất hờ hững, hắn tiếp tục ra lệnh, bản thân chậm rãi đi về phía trước.

Thủ hạ dắt ngựa tới nhưng hắn không thèm nhìn đến, hắn chưa từng cưỡi ngựa của người khác.

“Chậm đã.”

Đang lúc đám người Mã Vi tỏ vẻ mừng rỡ khi nghe thấy lời của Khanh Tuần, từ

trong chiếc xe ngựa phía trước chợt vang tới tiếng quát yêu kiều của

Dương Chỉ Tịnh. Chỉ thấy rèm xe bị vén lên, một chiếc bóng xanh lục bước ra từ trong đó. Khanh Tuần dừng chân lại đưa mắt nhìn nàng vẻ khó hiểu.

Dương Chỉ Tịnh đi tới trước xe Khanh Tuần, vén rèm lên ngó vào bên trong một

chút, đôi hàng lông mày hơi cau lại, rồi không vui nói: “Sư huynh, sao

huynh có để đối xử với một cô gái như vậy?”

“Cô ta không phải

một nữ nhân tốt.” Rất chậm rãi, Khanh Tuần nói ra quan điểm của mình.

Chỉ nhìn cách ăn mặc của nữ nhân này cùng với việc nàng ta dây vào Mã Vi là có thể nhìn ra đây chẳng phải loại người đàng hoàng, hơn nữa hắn

cũng không cần vì một nữ nhân không quen biết mà đắc tội với Khoái Kiếm.

“Muội mặc kệ, huynh phải cứu cô ta.” Dương Chỉ Tịnh giậm chân, giận dỗi nói.

Nàng cũng biết lời của Khanh Tuần là thực, nhưng ai bảo tên Mã Vi kia đã từng chòng ghẹo nàng trước khi biết thân phận của nàng, chỉ dựa vào

điều này nàng cũng phải giành người với hắn rồi.

Thấy sư muội

lại làm ra dáng vẻ yêu kiều hờn dỗi khiến mình không cách nào từ chối,

Khanh Tuần đành thầm thở dài một hơi, xua tay n


XtGem Forum catalog