
ói: “Đi thôi.” Ngoài như
thế ra, hắn còn có thể làm gì khác được?
Dương Chỉ Tịnh lập tức
nở một nụ cười thắng lợi rồi nhẹ nhàng nhảy lên chiếc xe ngựa của mình.
Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía trước. Mà Khanh Tuần vốn có vẻ như
chẳng để tâm tới việc gì lại chú ý thấy sự thâm độc lộ ra trong mắt Mã
Vi, lòng không khỏi thầm cảnh giác. Nhà họ Khanh thế lực to lớn, bản
thân hắn cũng có chút danh tiếng trong võ lâm, Mã Vi ắt không dám trêu
chọc vào, chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, nhưng loại người như hắn
nếu ngầm giở trò bỉ ổi sau lưng thì quả thực khó có thể đề phòng. Có
điều hắn xưa nay cao ngạo, tuy cũng suy tính tới điều này nhưng lại
chẳng hề để trong lòng.
* * *
“Ừm, đúng thật là một mỹ
nhân đấy!” Dương Chỉ Tịnh thoáng đưa mắt ngó qua nữ nhân trên giường, có chút không cam lòng cất tiếng thừa nhận. Nàng xưa nay luôn tự cho mình
xinh đẹp, vậy mà nữ nhân này so với nàng lại chẳng thua kém chút nào.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của đối phương thì rõ không phải người đàng
hoàng, có vẻ giống như đã lăn lộn trong chốn phong trần rất nhiều năm.
“Cố gắng chữa cho nàng ta nhé!” Tuy không thích cách ăn mặc cùng với vẻ
quyến rũ dù khi hôn mê cũng chẳng hề tản đi của nữ nhân kia, nhưng Dương Chỉ Tịnh vẫn dặn dò như vậy. Đã giúp tất nhiên phải giúp tới cùng, chưa nghe nói có ai cứu người được nửa đường rồi bỏ rơi cả.
“Vâng.”
Đại phu riêng của nhà họ Khanh, Vương Mạnh Dư cung kính đáp lời, nhưng
đôi mắt lại không kiềm chế được nhìn về phía khuôn ngực đầy đặn của nữ
nhân kia, khẽ nuốt nước bọt. So với sự thanh tú thoát tục của Dương Chỉ
Tịnh, nữ nhân trước mắt lại càng có thể thu hút ánh mắt của hắn hơn.
“Hừ!” Bộ dạng háo sắc của hắn bị Dương Chỉ Tịnh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nàng không khỏi nổi lên cảm giác chán ghét: “Nữ nhân này là do sư huynh ta cứu về, ngươi xem đó rồi làm sao thì làm.” Tên Vương đại phu này
trước giờ luôn nghiêm túc đàng hoàng, chẳng ngờ cũng là một kẻ háo sắc,
thực khiến người ta tức giận. Dứt lời, nàng liền xoay người rời đi.
Vương Mạnh Dư không kìm được rùng mình một cái, sắc mặt cũng tái hẳn đi.
Nhà họ Khanh có ba huynh đệ, đại thiếu gia Khanh Hạo tính cách đôn hậu trầm ổn, giỏi binh pháp, có phong phạm của bậc đại tướng, đối xử với mọi
người cũng ôn hòa, rất được hạ nhân yêu mến. Tam thiếu gia Khanh Tố quỷ
kế đa đoan, thích cười đùa trêu chọc mọi người, cho nên cũng không có ai sợ hãi. Duy có nhị thiếu gia Khanh Tuần tàn độc vô tình, khuôn mặt
trước giờ chưa từng lộ ra biểu cảm gì, hơn nữa tướng mạo còn đáng sợ,
trong Khanh phủ ai cũng sợ hãi.
Vừa nghe nói đây là nữ nhân hắn
cứu về, thực rõ ràng chính là người mà hắn nhìn trúng, chút suy nghĩ vừa nổi lên trong lòng Vương Mạnh Dư lập tức tan biến, hắn vội vàng cau mặt cúi đầu, không dám nhìn thêm một chút nào nữa. Qua đó có thể thấy uy
thế của Khanh Tuần ghê gớm đến mức nào, hoàn toàn hơn hẳn sự quyến rũ
của mỹ sắc.
Khi Dương Chỉ Tịnh ra khỏi cửa, mặt trời đã ngả về
tây, bên ngoài hết sức tịch mịch, chỉ có một vài hạ nhân thỉnh thoảng đi qua. Nơi này là khu nhà khách, đi tới Phạn Thanh lâu của nàng thời gian ước chừng một nén hương. Hơi trầm ngâm một lát, nàng đi về phía Khiếu
Khôn cư của sư phụ, lúc mới về còn bận sắp xếp cho nữ tử bị thương kia,
nàng vẫn chưa tới bái kiến Khanh bá bá nữa. Sư phụ nàng đã tới Thừa
Phụng, không biết bây giờ đã về chưa?
“Sư huynh?” Bên cạnh một
hòn giả sơn cách khu nhà khách không xa, Dương Chỉ Tịnh nhìn thấy Khanh
Tuần đang chắp tay đứng đó, bèn hỏi: “Huynh làm gì ở đây vậy?” Uổng cho
nàng đã ở cùng hắn hơn mười năm, vậy mà tâm tư của hắn nàng vẫn không
sao hiểu rõ.
“Đợi muội.” Khanh Tuần hờ hững nói. Giọng của hắn
khàn khàn, khiến người nghe có cảm giác rất không thoải mái, không biết
có phải vì nguyên nhân này cho nên hắn mới rất ít khi nói chuyện hay
không. Ngoài ra giọng nói này cũng giống như khuôn mặt hắn vậy, chẳng
hề có chút biến hóa nào, gần như không một ai có thể nghe ra tâm ý của
chủ nhân giọng nói, rồi từ đó mới cảm thấy sợ sệt. Cho nên, hắn đã trở
thành một nhân vật mà từ Khanh phủ cho đến giang hồ ai ai cũng kinh sợ.
“Vậy sao huynh không vào thăm vị cô nương kia?” Dương Chỉ Tịnh vừa nói xong
liền cảm thấy hối hận, lại nói lời thừa rồi… Ngoài người nhà họ Khanh và nàng ra, sư huynh không bao giờ để ý đến ai khác, nói gì một nữ nhân xa lạ.
Quả nhiên, Khanh Tuần chỉ hờ hững ném ra một chữ: “Bẩn.”
Rồi hắn xoay người lại cùng Dương Chỉ Tịnh sánh vai đi tới Khiếu Khôn
cư.
Trong vườn cỏ cây tươi tốt, tuy đã vào độ giữa thu nhưng
cảnh vật vẫn không có vẻ phai sắc chút nào, ngược lại còn càng tỏ ra
cứng cáp.
Dương Chỉ Tịnh nghe vậy ngẩn ra. Nàng biết vị sư huynh này của mình tính cách kỳ cục, cực kỳ thích sạch sẽ, nói năng không
nhiều, nhưng lại không hề giữ miệng. Cô gái kia chẳng động gì đến hắn,
vậy mà hắn lại nói người ta như thế. Có điều, nàng ta không nghe thấy, chứ không cho dù không trọng thương mà chết thì cũng sẽ bị làm cho tức
chết mất thôi. May mà sư huynh đối xử với nàng rất tốt, ngay cả sư phụ
cũng không cưng chiều