
sắp cưỡi gió bay đi vậy.
“Tại sao không gọi ta dậy?” Diệm Nương nhắm mắt lại, yếu ớt hỏi.
“Ngươi mệt rồi, không phải sao?” Nữ tử đó ngoảnh đầu qua, để lộ khuôn mặt
thanh nhã tú lệ, thì ra là Hồng Hô. Trên khuôn mặt nàng ta thấp thoáng
một nét cười chế giễu: “Ha ha, không ngờ tên quái vật Khanh Tuần đó lại
dũng mãnh như vậy.”
“Chàng không phải là quái vật.” Bị lời nói
của đối phương chọc giận, Diệm Nương chẳng nghĩ ngợi gì đã lập tức bao
biện cho Khanh Tuần, giọng nói mang đậm sự cảnh cáo.
Hồng Hô khẽ nhún vai, không muốn tiếp tục dài dòng với Diệm Nương về vấn đề này.
Nàng ở lại đây canh chừng không phải vì mình và nàng ta cùng mang thân
phận Diệm Nương, mà là vì Diệm Nương này mang họ Thành Gia, nàng nợ họ
Thành Gia, nhất định phải trả.
“Cô chứng kiến hết rồi sao?” Thấy nàng ta không nói gì, giọng của Diệm Nương cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Chàng… Chàng không biết cô ở bên cạnh ư?” Với võ công của Khanh Tuần,
có người ở bên cạnh nhìn lén sao lại không biết, chẳng lẽ hắn không để
tâm chút nào?
Hồng Hô nghe vậy bèn “Hừ” lạnh một tiếng: “Ai thèm nhìn, cô nghĩ hay lắm sao?”
Nàng chỉ vô ý bắt gặp mà thôi, bị Khanh Tuần ngoảnh mặt nhìn qua, liền dùng
ánh mắt bình tĩnh liếc một chút rồi vội vàng rời khỏi đó. Mãi một lúc
sau nàng mới quay lại, phát hiện Diệm Nương không ngờ vẫn nằm nguyên chỗ cũ, còn Khanh Tuần thì đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Diệm
Nương thầm buồn bã, tâm trạng như đã đi về một nơi rất xa. Nàng không hề hối hận cũng chẳng oán giận chút nào, vì nàng may mắn hơn rất nhiều
Diệm Nương khác, tuy quá trình không vui vẻ lắm, nhưng ít nhất nàng cũng cam tâm tình nguyện.
“Giao cả cuộc đời mình cho một tên quái…
một nam nhân vô lương tâm, có đáng không?” Hồi lâu sau, Hồng Hô đột
nhiên lạnh lùng cất tiếng hỏi, một nét cười ngơ ngẩn ngự trị trên khuôn
mặt nàng ta.
Nữ nhi Diệm tộc đều là như thế, chỉ cần yêu một nam nhân đều sẽ bất chấp tất cả, cho tới khi thịt nát xương tan. Cho nên
nàng mới muốn phản bội lại huyết thống của mình, nàng không cam tâm khi
vận mệnh của bản thân bị kẻ khác giật dây, tất cả mọi việc nàng làm đều
khác với các nữ tử Diệm tộc, nhưng… Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình
ảnh của một thiếu niên tóc trắng, nếu là chàng, nếu chàng muốn giật dây
số mệnh của nàng, nàng sẽ làm thế nào đây? Nàng còn nợ chàng một ân
tình, nàng… Sẽ không, chàng nhất định sẽ chẳng còn nhớ, có ai nghe nói
nam tử Diệm tộc từng để nữ tử Diệm tộc vào lòng? Nhắm lại đôi mắt xinh
đẹp, nàng cảm thấy ngực mình có chút bức bối, không kìm được hít sâu một hơi, đè nén thứ cảm xúc kỳ lạ đang rục rịch trỗi dậy.
Diệm
Nương nở một nụ cười chua chát tới cực cùng. Xưa nay nàng luôn cố hết
sức né tránh tình yêu, nhưng mãi đến khi gặp Khanh Tuần, nàng mới biết
dòng máu chảy trong người nữ nhi Diệm tộc nóng bỏng biết bao, thứ tình
cảm ẩn chứa nơi ấy nồng đậm đến thế nào. Đó căn bản không phải là cái mà con người có thể áp chế được. Cháy hết mình cho tình yêu là vận mệnh đã được định trước của tất cả Diệm Nương, cũng là mục đích duy nhất trong
sinh mệnh của Diệm Nương, không ai có thể né tránh.
Xa xăm nỗi
nhớ, hỏi rằng nhớ ai? Từ ngày tiễn đưa chàng lên ngựa, đêm đêm âu sầu
nỗi màn không. Sáng dậy soi gương ngó đôi mày ngài, oán chàng trách
chàng cũng là khi thương nhớ. Nước hồ mùa thu trắng màu hoa sen, thương
tâm cảnh chim uyên ương bay lúc chiều tà. Vì chàng ta trồng cỏ tùng la,
tới mùa lạnh giá dây leo đã dài hơn cành tùng. Vì chàng ngồi ôm gối san
hô, nước mắt đã khô vương đầy mạng nhện. Nhân sinh hữu tình cam lòng đầu bạc, sao vẫn chẳng thể mãi bên nhau? Gió mưa rả rích, ríu rít gà kêu,
hỏi rằng nhớ ai? Gặp người trong mộng.[1'>
[1'> Trích “Trường tương tư” của Quách Giác thời nhà Nguyên.
Hồng Hô nhìn mặt nước mênh mông trước mặt, khẽ cất tiếng ngâm, giọng ca dịu
dàng uyển chuyển, bi thống thê lương, lẩn quất vang vọng giữa làn gió
đêm lạnh lẽo, mãi chẳng chịu tan.
Diệm Nương hơi cau mày lại,
nhặt dải lụa đỏ thường ngày dùng buộc tóc rơi ở một bên, rũ ra quấn lấy
thân mình, mái tóc dài cũng xõa xuống che đi quá nửa xuân quang. Bám vào thân cây đứng dậy, nàng có chút buồn bực khi phải nghe bài hát buồn
thương khiến người ta nhụt chí này.
Nếu muốn có thứ gì, nữ nhi
Diệm tộc sẽ bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn để giành được, đâu có ai
lãng phí thời gian vào việc nhớ nhung sầu tủi, đừng đùa như thế. Hồng Hô có thể hát bài hát thế này, quả nhiên đã không còn là Diệm Nương nữa.
“Không thích nghe sao?” Hồng Hô đột nhiên bật cười một cách khoái trá, hiển
nhiên rất thích thú khi thấy Diệm Nương không vui. “Đúng thế, nữ nhi
Diệm tộc sẽ không bao giờ hát loại bài hát thế này.” Dừng lại một chút,
nàng ta mới tiếp lời: “Nhưng ta không phải là Diệm Nương, ta là Hồng
Hô.”
Diệm Nương bị nàng ta cố ý đả kích, tâm tình ngược lại còn
dễ chịu hơn vài phần, nhẹ nhàng nói: “Cô là gì cũng không liên quan tới
ta. Ta phải đi đây.” Dứt lời, nàng liền loạng choạng cất bước rời đi.
Hồng Hô không giận dữ, cũng không để ý đến nàng, lại đưa cây tiêu lên miệng
tiếp tục thổi. Tiếng tiêu u