Polly po-cket
Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323752

Bình chọn: 8.5.00/10/375 lượt.

tĩnh chút thôi, sao nữ nhân này lại không biết điều

như thế?

Trong mắt Diệm Nương thoáng qua vẻ buồn bã, nhưng ngay

sau đó lại bị nụ cười che giấu đi ngay. Nàng ung dung ngồi dậy, chống

hai tay ra sau lưng, phơi bày ra những đường cong quyến rũ của mình,

nũng nịu nói: “Khanh lang, chàng đã quên lời thề của mình rồi sao? Hay

là để nô gia nhắc nhở chàng nhé!”

Khanh Tuần hơi nheo mắt lại,

bên khóe miệng thoáng qua một nét khinh thường, đột nhiên đứng thẳng

người dậy, định rời khỏi nơi đây. Dù hắn không thể đuổi nàng, nhưng hắn

đi thì chắc là được chứ gì?

“Định đi sao?” Diệm Nương lại không

hề có ý buông tha cho hắn: “Chàng hối hận rồi, muốn đi cướp sư muội của

mình về đúng không? Ừm, bây giờ vẫn còn kịp đấy.” Nàng không hiểu tại

sao hắn lại đẩy người mình yêu vào lòng một nam nhân khác, cho nên mới

cố ý khích bác. Trong lòng nàng, căn bản không có khái niệm chùn bước

hay nhường nhịn, nàng đã yêu ai thì nhất định phải cố gắng hết mình để

tranh thủ. “Nhưng chàng đừng quên, nô gia mới là nữ nhân của chàng, suốt đời suốt kiếp này chàng đều không được phụ nô gia đâu.” Chẳng ngờ lời

thề mà ngày đó nàng vốn không bận tâm bây giờ lại trở thành thứ vũ khí

quan trọng nhất để nàng đi tranh thủ, chuyện trên đời quả thực khó

lường.

Khanh Tuần nghe thế thì đột nhiên dừng bước, ánh mắt trở

lại vẻ bình lặng như xưa, chậm rãi nhìn về phía Diệm Nương lúc này đang

ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, rồi quan sát nàng kỹ càng một lượt từ

đầu đến chân.

Diệm Nương thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn,

hơi nghiêng đầu qua một bên, mái tóc dài từ trên vai trượt xuống lại

càng trở nên quyến rũ yêu kiều. Chỉ có bản thân nàng mới rõ, khi ánh mắt hắn nhìn đến đâu, nơi đó trên thân thể nàng liền không kìm được mà run

lên lẩy bẩy, nàng căn bản không thể khống chế nổi phản ứng của bản thân

mình.

“Thế nào, hài lòng chứ?” Mượn việc nói chuyện, nàng cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân mà không để lại chút dấu vết nào.

“Nàng là nữ nhân của ta.” Vẫn là giọng nói khàn khàn ấy, khiến người ta căn bản không đoán được chủ nhân của nó đang nghĩ gì.

“Đúng vậy, Khanh lang.” Diệm Nương hơi cau mày, lộ một dáng vẻ nghi hoặc hết

sức mê người, mà trái tim nàng lại vì thái độ không rõ ràng của hắn mà

trở nên thấp thỏm bất an, hắn muốn làm gì đây?

“Được! Được lắm…” Khanh Tuần lẩm bẩm nói, chân đã bước tới trước mặt Diệm Nương.

“Khanh lang?” Diệm Nương hết sức khó hiểu, đang định đứng dậy hỏi cho rõ ràng, đôi bờ vai mỏng manh đã bị hai bàn tay to của Khanh Tuần nắm lấy.

Xoạt…

Tiếng quần áo bị xé rách vang dội, một mảng đỏ rực bay lên giữa không trung,

xoay tròn trong làn gió thu lạnh lẽo, tựa như ngọn lửa nóng bỏng nhiệt

tình, lại tựa như bầu máu nóng sục sôi, rồi cuối cùng chậm rãi rơi xuống đất, giống những chấm lạc hồng đỏ tươi rải xuống mặt hồ trong veo tĩnh

lặng…

***

Tiếng tiêu thê lương réo rắt vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng, như khóc như than.

Cảm giác được sự lạnh giá, Diệm Nương chậm rãi tỉnh dậy, vầng trăng tròn

vành vạnh đã lên cao đến giữa trời, ánh trăng dịu nhẹ như nước, chiếu

rọi xuống cảnh vật xung quanh. Sự đau đớn nơi hạ thân truyền đến khiến

nàng không kìm được nhíu chặt đôi mày liễu. Hắn đi rồi sao? Một tia chua chát thoáng qua nơi khóe miệng. Nàng không ngờ lại trần trụi nằm ngủ

bên bờ hồ lâu như thế, quần áo của nàng đã bị hắn xé nát, vậy mà đến một chiếc áo choàng hắn cũng không để lại cho nàng. Hắn căn bản không để ý

đến sự sống chết của nàng, xem liệu nàng có gặp nguy hiểm hay không,

chắc hắn vốn cho rằng nàng là một con đàn bà dâm đãng ai cũng có thể

cưỡi lên được.

Cố gắng bò dậy ngồi tựa vào gốc cây, cơn đau bỏng rát giữa hai chân làm nàng nhớ lại sự thô bạo cùng với cặp mắt lạnh

lùng vô tình của hắn. Một cảm giác đau đớn đến khó tả bắt đầu lan ra

khắp toàn thân, giống như có tiếng sét tàn phá toàn bộ cơ thể, khiến

nàng đau đến mức chỉ muốn òa khóc một trận, không kiềm chế được đưa tay

lên ôm ngực nhắm mắt lại nức nở. Nhưng trong trái tim này, trong trái

tim mà tất cả mọi người đều cho rằng vô cùng bẩn thỉu này, không ngờ lại chẳng có một tia oán hận nào bùng lên cả.

Tiếng tiêu dừng lại.

Diệm Nương bừng mở mắt, tới lúc này nàng mới giật mình phát hiện sự tồn

tại của nơi mà tiếng tiêu vừa biến mất. Vén mái tóc dài rối bời, nàng

nhìn thấy có một nữ tử áo trắng thân hình thon thả, tay cầm trường tiêu

đang ngồi trên tảng đá lớn cách đó không xa. Dưới ánh trăng mông lung,

nữ tử đó như thực như ảo, khiến người ta không kìm được phải hoài nghi,

liệu đây có phải là nàng tiên trong hồ nước hay không.

“Ngươi

tỉnh rồi?” Giọng nói mỏng manh mà tao nhã của nữ tử đó vang lên trong

màn đêm tịch mịch, nghe như tiếng chuông bạc giữa không trung.

“Sao cô lại ở đây?” Diệm Nương không hề che giấu tấm thân trần trụi của

mình, cố đè nén nỗi đau đớn trong tim, tỏ vẻ thản nhiên hỏi.

“Chờ ngươi tỉnh lại chứ sao.” Nữ tử đó không hề ngoảnh đầu lại, dang rộng

hai tay như muốn đón lấy làn gió lạnh giá từ trên mặt hồ thổi tới, khiến mái tóc dài cùng ống tay áo đều lất phất tung bay, tựa như