Polly po-cket
Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322575

Bình chọn: 10.00/10/257 lượt.

đau, sau đó Lăng Thiên khích lệ cô: “Cứ can đảm bước một

bước đầu tiên đi, em sẽ phát hiện con đường phía trước rất rộng mở.”

Thước Tiểu Khả nghe anh khích lệ, gật đầu một cái, sau đó kiên định bước đi.

Mặc dù có chút đau nhưng cô vẫn nhịn được.

Hộ lý Tiểu Trịnh sợ cô ngã xuống, giữ chặt cô không dám buông tay.

Tiểu Khả quay đầu căm tức nhìn dì ta, “Buông tay ra, để tôi tự đi!”

Tiểu Trịnh nhìn Lăng Thiên một cái, có chút khó xử.

Lăng Thiên vẫn treo nụ cười thiên sứ trên môi như cũ, “Tiểu Trịnh dì buông tay đi, cô ấy sẽ đi được mà.”

Nghe lời bác sĩ nói, Tiểu Trịnh lúc này mới buông tay, nhưng dì vẫn không

thấy yên tâm, dì sợ nếu như Thước tiểu thư có sơ xuất gì thì dù dì có

kiếm thêm được nhiều tiền nữa cũng không có mạng để dùng.

Thước

Tiểu Khả được giải thoát, tựa như lấy được tự do mà buông lỏng toàn

thân. Cô nhịn đau, bước đi từng bước, mặc dù lúc bắt đầu có chút khó

khăn nhưng nhìn Lăng Thiên mặc một bộ y phục trắng phía trước, cô cảm

thấy con đường lớn tự do như ở ngay trước mắt.

“Rất tốt, đi thêm

mấy bước nữa tới chỗ anh đi.” Lăng Thiên không ngờ bề ngoài Thước Tiểu

Khả yếu ớt nhưng nội tâm lại mạnh mẽ như thế, những bệnh nhân giống như

vậy được anh chữa trước kia, lần đầu tiên bỏ băng bước xuống đất cũng

không có ai dũng cảm giống như cô.

Nhìn cô từng bước khó khăn đi

về phía mình, dung nhan xinh đẹp kia bây giờ nhiều hơn mấy phần kiên

định, mấy phần ương ngạnh. Tiểu cô nương mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng nhất

định là người có chuyện cũ, nếu không cũng sẽ không có nội tâm mạnh mẽ

như thế.

Thước Tiểu Khả chịu đau đi tới trước mặt Lăng Thiên, một khắc đó cô tựa như con chim nhỏ lấy được tự do bay vào lòng anh.

Lăng Thiên biết cô không chịu nổi nên đưa tay đỡ lấy cô.

“Em rất dũng cảm, chỉ cần mỗi ngày đi mười phút như vậy thì rất nhanh em sẽ có thể đi lại được như người bình thường.” Đỡ cô dậy, ánh mắt anh sáng

rực rỡ.

“Cám ơn bác sĩ Lăng, em nhất định sẽ cố gắng.”

Tiểu Trịnh bên cạnh nhìn hai người đứng sát nhau như vậy, sắc mặt xanh lét, ho khan nói: “Thước tiểu thư, tôi đỡ cô đi.”

Lăng Thiên lúc này mới buông cô ra, nhìn Tiểu Trịnh đỡ cô ngồi vào xe lăn.

Anh chỉnh lại áo khoác trắng, “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh trở lại.”

Lúc anh xoay người, Thước Tiểu Khả hỏi: “Bác sĩ Lăng, tôi muốn gặp Đản Đản, anh có thể dẫn nó đến đây chơi với tôi một lúc được không?”

Vừa nói thế, dưới lầu đã truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Chị ơi, chị ơi, chị đang ở trên lầu sao?”

Là giọng nói của Đản Đản, Thước Tiểu Khả chuyển xe lăn tới bên cửa sổ thì

thấy một đứa bé đang ôm bóng cao su đứng đó, dưới ánh mắt trời, mái tóc

ngắn hơi xoăn, mặc áo thun màu trắng, quần cụt, so với mấy ngày trước

càng có nhiều sức sống hơn.

“Đản Đản, chị ở đây.” Cô vẫy vẫy tay với thằng bé.

Lăng Thiên cười nói: “Xem ra anh phải xuống đó mang tiểu tử kia lên rồi.”

“Vậy còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đi đi, bác sĩ Lăng!”

Không tới hai phút Đản Đản đã được Lăng Thiên dẫn lên lầu, lúc giao thằng

nhóc cho Thước Tiểu Khả, anh nói: “Đản Đản, em ở đây chơi với chị, anh

sẽ nói với mẹ em một tiếng.”

“Cám ơn anh Lăng!” Lúc này Đản Đản đã được Tiểu Khả ôm vào trong ngực, lời nói cũng rất lễ phép.

Hộ lý Tiểu Trịnh thấy là một đứa bé năm sáu tuổi thì cũng không suy nghĩ

nhiều, Thước tiểu thư thích chơi cùng nó thì cứ để cô chơi đi, chỉ cần

không phải bác sĩ Lăng đó là được. Sau lần đó, thời gian Thước Tiểu Khả nằm viện cũng không còn nhàm chán nữa, ban ngày Lăng Thiên sẽ đến trông chừng cô xuống đất vận động mười phút, sau đó lại có Đản Đản đến chơi với cô.dღđ。l。qღđ

Cờ vua, cờ

tướng, cờ quân đội, chỉ mới mấy ngày Đản Đản đã dạy cô rất nhiều loại

cờ, nếu đổi lại trên đảo thì đây là chuyện không thể nào.

Bởi vì ở cạnh Lãnh Ngạo, những thứ học được đều là lễ nghi thục nữ, những thứ cờ bé trai thích này cô vẫn chưa từng thấy qua.

Trong phòng bệnh sáng ngời truyền đến thanh âm cười vui của đứa trẻ.

Trên giường bệnh màu trắng, một cô gái và một bé trai ngồi xếp bằng cách một cái bàn nhỏ, trên bàn bày các quân cờ tướng màu đỏ và màu xanh, hai

người đang hăng hái đánh cờ.

“Ăn pháo của chị!”

“Ăn xe của em!”

“Cẩndღđ。l。qღđ thận con tượng của em!”

“Coi chừng con tướng của chị!”



Cứ thế em một lời, chị một câu, xem ra ván cờ tương đối hấp dẫn.

Ngón tay trắng nõn cầm lên một quân cờ màu đỏ, đặt xuống quân tướng của đối phương, ha ha cười nói: “Em ăn tướng quân của chị!”

“Chị lại thua rồi, không chơi nữa.” Thước Tiểu Khả rất là nhụt chí, mình thế mà lại thua một đứa bé chưa tới sáu tuổi.

“Em thắng, thật tốt quá, em có thể hôn chị nữa rồi.” Đản Đản nhảy đến trước mặt Tiểu Khả, ôm lấy cô.

Hai người có một giao ước sẵn trước khi đánh cờ, nếu ai thắng thì có thể

hôn người thua một cái. Kết quả Đản Đản thắng liên tiếp mấy ván, cũng đã hôn cô mấy lần, lần này cũng không ngoại lệ.

Ôm thân thể mềm mại của Đản Đản, Thước Tiểu Khả nhắm mắt lại nghịch ngợm nói: “Cam lòng thua cuộc, em hôn đi.”

Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên chạm vào gương mặt cô, một thanh âm thật to vang lên, sau đó mới không