
g tạo thành hai lớp bóng mờ, lúc anh ngủ thật giống như một đứa trẻ.
Anh là hắc đạo vương giết người như ngóe, rõ ràng là làm đủ chuyện xấu,
tại sao vẫn có thể an ổn ngủ như vậy, còn mình đây? Cô rõ ràng không làm bất cứ chuyện xấu gì, nhưng lúc nhắm mắt lại cảm thấy mình tựa như là
một người xấu.
Đản Đản đáng thương, cứ như vậy bị đưa đi*, mà đầu sỏ gây nên chính là
anh, còn cô lại hoàn toàn không thể làm gì được. (*nguyên văn là “sinh
mạng nhỏ cứ như vậy kết thúc”, chắc tác giả quên sửa nên bạn Nhi tự sửa
lại luôn.)
Hỗn loạn ngủ, cô căn bản không thể ngủ an ổn giống như anh được.
__
Tất cả đều như một giấc mộng, Thước Tiểu Khả được anh dẫn tới vương quốc kim cương trong lời nói của anh.
Vương quốc kim cương cũng chỉ là một hòn đảo biệt lập ở sâu ngoài biển,
trên đảo có mấy ngọn núi và vài căn nhà, ven biển trồng cây dừa, bãi
biển vàng óng mênh mông bát ngát.
Nói thật, cảnh sắc nơi đây so với hòn đảo nhỏ kia còn đẹp hơn, đừng nói
những thứ khác, chỉ cần gió biển này cũng đã thổi sảng khoái hơn gió
sông rồi. Chỉ tiếc nơi này là một nhà tù tạm thời, ở đây cô là một con
chim nhỏ không có tự do.
Lúc cô được Lãnh Ngạo ôm lên phi cơ, cô thấy Lăng Thiên đứng đằng xa, vì quá xa nên không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy bóng
dáng màu trắng đứng dưới nắng lấp lánh. Khi bóng dáng màu trắng ngày
càng nhỏ, nhỏ đến chỉ còn lại một dấu chấm, cô mới hoàn toàn tỉnh lại,
nhận ra mình chưa từng có tự do. Cũng may một tháng này cô đã quen biết
được anh, một bác sĩ như ánh mặt trời, là người hoàn toàn khác biệt với
Lãnh Ngạo. Gương mặt hiền hòa, lời nói thân thiết, giơ tay nhấc chân đều mang theo hương vị nho nhã. Lần từ biệt này không biết có thể gặp lại
hay không, nếu như được gặp lại, sẽ là cảnh tượng như thế nào.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lãnh Ngạo từ phía sau ôm hông cô, cằm thân mật đặt trên bả vai cô.
“Không nghĩ gì cả.” Cô cười nhạt. “Sông chính là sông, không cách nào
đánh đồng được với biển, bây giờ nhìn đến cảnh biển mới biết ánh mắt
trước kia của mình quá nông cạn.”
Thước Tiểu Khả đội một cái nón rơm lớn, mặc quần dài rộng, áo lót màu
trắng, trước ngực đeo một sợi dây chuyền dài. Gió vừa thổi, bông hoa
trên mũ lung lay, quần dài cũng lay động theo gió, giống như phong cách
Bohemian.
“Em đang trách tôi, trước kia không cho em tự do sao?” Phản ứng của Lãnh Ngạo rất cực đoan.
“Không phải.” Cô lắc đầu một cái, “Em chỉ muốn được đi nhiều nơi, nâng cao kiến thức thêm thôi.”
Lãnh Ngạo vén mái tóc cô lên, “Ở cùng tôi, em có kiến thức cũng vô ích.”
Đã sớm dự liệu trước anh sẽ nói như vậy nên Thước Tiểu Khả cũng không
muốn cãi lại với anh nữa. Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, cô vốn cho
là cảnh biển bàng bạc như thế mình xem cũng đủ rồi, ngắm không lâu nhưng cô thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, đẹp hơn sông một chút, nhưng vẫn
chưa đến mức làm cô mê say.
“Em muốn đi xem công nhân khai thác kim cương như thế nào.” Trước mắt chỉ có chuyện này làm cô hứng thú thôi.
“Gấp cái gì.” Lãnh Ngạo xoay người cô lại, “Em cứ nghỉ ngơi trước, thay quần áo, sau đó tôi dẫn em đi xem.”
Cô rất nghe lời, nâng nụ cười cứng ngắc lên theo anh rời khỏi bờ biển. Edit & Beta: Nhi
Nơi này là nhà lầu hình tròn, xây trên đỉnh núi, tầng cao nhất được kính màu trà bao xung quanh, nên dù đứng ở hướng nào cũng đều có thể nhìn ra biển rộng xanh thẳm.
Lúc Lãnh Ngạo và Thước Tiểu Khả đi tới, Lãnh Hổ vẻ mặt có chút lo lắng
nói bên tai Lãnh Ngạo vài lời, sau đó Lãnh Ngạo liền để hộ vệ đưa Thước
Tiểu Khả lên lầu.
Phòng ngủ của hai người ở tầng hai, cũng là tầng cao nhất. Sau khi Thước Tiểu Khả vào phòng, chuyện đầu tiên làm chính là đi tắm.
Đổ đầy nước vào bồn, đổ sữa tắm, cởi quần áo, dọc theo đôi chân ngọc
bước qua thành bồn có bọt nước lay động, thân thể trắng noãn từ từ ngồi
xuống đến khi chỉ còn lộ ra gương mặt, hai tay ngọc nghịch nhẹ làn nước
trong bồn.
Sống trong bệnh viện gần một tháng, đã lâu chưa được tắm thoải mái như
vậy, hiện tại trở về bên cạnh Lãnh Ngạo, dù mất tự do nhưng cô cũng
không thể để mình sống quá khổ sở, nên hưởng thụ thì hưởng thụ. Nếu
không thể thoát khỏi Lãnh Ngạo thì đi một bước tính một bước, nói không
chừng ngày nào đó sẽ có hi vọng.
Ở một nơi khác, Lãnh Ngạo đã đến khu mỏ, khu mỏ lúc này đã không còn như một tháng trước nữa. Ngọn núi nhỏ ban đầu đã được nổ thành đất bằng, bộ phận đào hầm đã đặt thang để khai thác sâu xuống dưới lòng đất, nơi này đã trở thành một huyệt động cực lớn, bốn phía giăng đầy thang, dọc theo thang đi xuống là có thể đến nơi sâu nhất trong huyệt động.
Đỗ Uy Lợi đang mặc đồng phục bảo hộ, đầu đội nón an toàn đứng trên bậc thang đầu tiên xuống huyệt động.
Lần đầu tiên thấy hầm mỏ đồ sộ như thế, khóe mắt Lãnh Ngạo hơi nhướng lên, mấy tháng cố gắng cuối cùng cũng có chút thành quả.
Lãnh Hổ nói nhỏ bên tai anh: “Thiếu chủ, Đỗ Uy Lợi nói có vài lời muốn trao đổi cùng người.”
“Gọi anh ta đến đây.” Lãnh Ngạo khoanh hai tay trước ngực.
“Nhưng anh ta bảo muốn vào huyệt động trước rồi mới nói chuyện.” Lãnh Hổ vừa nói vừa quan sát phản ứng của a