
ăn không thể nào sáng rực như vậy được, bởi vì anh là loại người lãnh
khốc u ám như màu đêm.
Đèn thủy tinh trên nóc chiếu sáng rực rỡ
như nhà hàng, khiến vẻ mặt thần thanh khí sảng của Hoắc Yêu càng thêm
sinh động, người này mặc dù có bề ngoài ngăn nắp nhưng cũng chỉ là một
dạng người giống như Lãnh Ngạo thôi.
“Mấy ngày nay cô ở đây cũng mập lên không ít.” Hoắc Yêu bưng bát nhìn cô vài lần.
Thước Tiểu Khả vừa ăn một ngụm cơm lại bị câu này của anh ta làm sặc, uống
vài ngụm canh mới nói: “Được anh nuôi như vậy, không mập mới lạ.”
Hoắc Yêu cười nhẹ vài tiếng, không nói chuyện nữa, phòng ăn khôi phục lại sự yên tĩnh khác thường.
Thời gian hai người dùng cơm không ngắn, có khi cũng trao đổi bằng mắt, hai
người đều có chút đăm chiêu. Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, không biết anh ta rốt cục muốn trao đổi mình như thế nào, mà Hoắc Yêu muốn dùng cô để đổi kim cương thì có thể đổi được bao nhiêu?
Thước Tiểu Khả bị nhốt
nhưng từ trước đến giờ không hề tự bạc đãi mình, nên ăn thì ăn, nên ngủ
thì ngủ, nên hưởng thụ thì hưởng thụ. Vốn cô thấy ăn là được rồi, nhưng
vì phòng ăn sáng ngời như vậy nên sức ăn của cô lại tăng lên, từng ngụm
từng ngụm bới cơm, từng ngụm từng ngụm gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm
uống nước canh. Tâm tình tuy rất khó chịu nhưng cũng không biểu lộ ra
ngoài mặt. Nếu trước mặt Lãnh Ngạo cô là một thiếu nữ vô cùng nhu nhược, thì trước mặt Hoắc Yêu cô lại là một tiểu nữ sinh tinh quái.
Hoắc Yêu ăn rất nhanh, buông đũa xuống nói: “Lãnh Ngạo đã tung tin rồi, khai thác kim cương khá thuận lợi, một phần trong đó đã đưa đi gia công, một thời gian nữa là có thành phẩm để bán ra ngoài.”
Thước Tiểu Khả
kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì như cũ, cười nói:
“Anh không sợ anh ta đang dụ rắn ra khỏi hang sao?”
“Không.” Hoắc Yêu lắc đầu: “Hắn ta thật sự muốn trao đổi cô.”
“Được rồi, tùy anh.” Thước Tiểu Khả tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Đến lúc đó nếu có ‘mất phu nhân lại thiệt quân’ thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Hoắc Yêu đứng dậy đi ra sau lưng cô, vươn hai tay ra đặt trên mép bàn, hoàn toàn giam cầm cô trong ngực mình.
Động tác này khiến Thước Tiểu Khả cảm thấy sau lưng nóng lên, chỉ cần cô hơi động đậy thì sẽ bị hơi nóng này bao vây trọn.
“Không lâu trước đó, Lãnh Ngạo đã nuốt của tôi một lượng lớn súng đạn, nếu bây giờ tôi không lấy lại từ hắn ta một khoản lớn thì tôi không phải là
Hoắc Yêu.” Nghĩ đến ngày đó súng đạn bị cướp mất, bị Lãnh Ngạo lập kế,
Hoắc Yêu cảm thấy đó là một sự sỉ nhục to lớn.
“Ân oán giữa hai
người không quan hệ gì đến tôi, tôi cũng không muốn phải trở lại bên
cạnh Lãnh Ngạo, chỉ muốn được làm người tự do thật sự ở đất nước Brunei
này.” Thước Tiểu Khả tuy không yêu cầu rõ ràng muốn anh ta thả cô, nhưng người thông minh đều nghe ra được cô muốn nói gì.
Môi Hoắc Yêu
dán lên tai cô: “Sức tưởng tượng của cô thật là tốt, cho dù tôi có đồng ý thả cô, Lãnh Ngạo cũng sẽ không bỏ qua cho cô.” Nói xong, anh ta lại
xoay người như một cơn gió, lúc đi đến cửa phòng ăn, nghĩ tới cái gì lại nghiêng đầu bổ sung: “Thước Tiểu Khả, trong lòng Lãnh Ngạo cô là bảo
bối vô giá, hắn ta dùng kim cương tới trao đổi cô, đối với hắn ta mà nói đó là một cuộc mua bán lỗ vốn!”
Thước Tiểu Khả cứng ngắc ngồi đó, mãi đến khi hơi nóng sau lưng kia càng ngày càng xa rồi biến mất.
Sáng sớm hôm sau, trong đại sảnh tụ tập rất nhiều người, Hoắc Yêu lười biếng ngồi trên ghế sofa, híp mắt nghe thủ hạ báo cáo.
Thước Tiểu Khả vừa mới rời giường mở cửa sổ ra, nhìn thấy trước cổng có rất
nhiều xe ô tô, từ trên xe bước xuống mấy người đàn ông mặc đồ đen, cô
nghĩ ngày hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Cô nhanh chóng rửa
mặt chải tóc, mở cửa rón ra rón rén đi tới. Đi đến chỗ rẽ cầu thang thì
thấy có rất nhiều người mặc đồ đen vây quanh Hoắc Yêu, khuôn mặt đó của
anh ta cũng khác với Lãnh Ngạo, thích nói đùa, thích đàn bà.
Cô
dường như nghe được bọn họ đang nói chuyện Lãnh Ngạo khai thác kim
cương, thì ra Hoắc Yêu thật sự muốn dùng cô trao đổi với Lãnh Ngạo.
Người khác không biết nhưng cô lại rất rõ ràng, trên hòn đảo đó căn bản
không có kim cương gì cả, chỉ có ruby mà thôi. Lãnh Ngạo tung tin này
nhất định là muốn tìm cô.
Cô tuy không thích cứ mãi ở đây nhưng
lại càng không thích trở về bên Lãnh Ngạo. Nhớ tới những đêm bị hành hạ
cô liền sợ run. Cô không dám nghĩ, nếu Lãnh Ngạo tìm được cô thì sẽ dùng đến phương thức trừng phạt nào? Cho dù lần này rời khỏi anh cũng không
phải là chạy trốn, nhưng nguyên do cũng là vì cô không nghe lời, thích
chạy loạn, Hoắc Yêu mới có thể có cơ hội cưỡng ép cô thoát khỏi hải đảo.
“Lần trước súng đạn bị cướp mất, ‘Lão yêu’ giả đã chết trong tay Lãnh Ngạo,
lần này không biết yêu chủ vẫn muốn dùng thế thân hay là muốn tự mình ra trận?” Một người đứng đầu nói.
Hoắc Yêu nghe vậy, chuyển mắt
nói: “Lãnh Ngạo dù thông mình, nhưng dù có thế nào cũng không thể nghĩ
đến ‘lão yêu’ đấu với hắn ta mười mấy năm chỉ là một thế thân mạo danh,
mà ‘lão yêu’ thật sự lại đang đứng cùng phòng với vị hôn thê của hắn.”
Lúc này Thước Tiểu Khả mớ