
ịt heo, giờ đổi khẩu vị muốn ăn cháo trắng rau xanh rồi à.”
Mấy ngày nay Hoắc Yêu đã quen đấu võ mồm với cô rồi, đáp trả không chút khó khăn: “So với cô thì vẫn còn kém nhiều lắm.”
“Không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa.” Thước Tiểu Khả liếc mắt
nhìn cô gái bên cạnh anh ta một cái, không biết vì sao cô cảm thấy cô
gái này quá e thẹn, không giống gái làng chơi chút nào.
“Tốt nhất cô vẫn cứ tự lo cho mình đi, lúc trở lại bên cạnh Lãnh Ngạo
thì phải chào câu nào cho thích hợp.” Giọng điệu của Hoắc Yêu nửa uy
hiếp nửa đùa cợt.
Thước Tiểu Khả cười lạnh đi xuống lầu.
Cô xuống phòng bếp hâm một ly sữa, mấy ngày nay cô ngủ không ngon,
thường xuyên nằm mơ lung tung, sau khi giật mình tỉnh dậy thì không ngủ
lại được nữa, ngồi đó cho tới bình minh.
Uống sạch một ly sữa lớn khiến bao tử hơi căng, cô xoa xoa bụng đi đến
cạnh cửa sổ sát đất ở đại sảnh. Vén màn, cảnh đêm an bình lọt vào tầm
mắt.
Bỗng nhiên có mấy bóng đen xuất hiện, cô hiểu ý cười, đây nhất định là
thủ hạ của Hoắc Yêu, cô dám cam đoan, nếu mình dám bước ra khỏi cánh cửa kia nửa bước thì những người đó sẽ xông tới bao vây cô lại. Hóa ra sự
gần gũi này chỉ là hư ảo, bóng đêm yên bình này vẫn chỉ là một nhà giam
không có tự do mà thôi.
Cô kéo màn lại, ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo. Vẫn không buồn ngủ.
Nhàm chán ngồi một lúc thì cô lại muốn đi lên lầu. Bước từng bước một
lên cầu thang, cô đi rất cẩn thận, sợ làm ồn đến cặp nam nữ đang hăng
hái kia.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Hoắc Yêu, thần kinh cô càng căng thẳng hơn,
cô sợ nghe thấy tiếng nam nữ động tình rên rỉ. Rõ ràng lúc cô bị Lãnh
Ngạo áp dưới thân, cô cũng sẽ không kìm nén được mà phát ra loại âm
thanh này, nhưng đến khi nghe của người khác thì lại trở thành một gánh
nặng tâm lý.
Không có âm thanh động tình, im lặng đến kỳ lạ, Thước Tiểu Khả nghĩ
thầm, không phải là Hoắc Yêu kia dùng nhiều sức quá nên làm cho cô gái
kia chết ngất luôn rồi chứ.
Cô cũng không dừng lại quá lâu, nhấc chân muốn rời đi.
Vốn đang im ắng thì lúc này lại có động tĩnh, cô không muốn nghe nhưng tiếng động lại quá lớn, truyền thẳng đến tai cô.
“Huỵch! Bịch bịch!”
Cô cẩn thận nghe rồi cảm thấy buồn cười, cô gái kia nhìn mảnh khảnh
thanh tú vậy mà lại vật lộn được với Hoắc Yêu, xem ra công phu giường
chiếu của Hoắc Yêu không thể thỏa mãn được cô ta rồi.
Đang muốn nhấc chân nhưng tiếng vang trong phòng càng lúc càng lớn, khiến cô sinh lòng nghi hoặc.
Ngầm cảm thấy không ổn, cô xoay tay nắm cửa, không ngờ cửa lại khóa.
Tình huống nguy cấp, cô không thể không quản, nên cô nhanh chóng xoay
người chạy vào phòng bếp, quơ lấy dao phay chạy lại lên lầu, vừa chạy
vừa la to: “Lão yêu gặp nguy hiểm, lão yêu gặp nguy hiểm, mau nhanh tới
hỗ trợ.”
Đám người giúp việc đang ngủ thì mơ màng nghe thấy tiếng gào, có vài
người cũng tỉnh lại, nhưng yêu chủ đã từng dặn dò bọn họ, lúc ngài vào
phòng cùng đàn bà thì không ai được phép quấy rầy.
Cho nên tiếng quát to của Thước Tiểu Khả cũng không được nhiều người chú ý tới.
Cô giơ dao phay chạy tới cửa phòng, chém lung tung lên ổ khóa, lúc cô
đang chém một hơi thì trong phòng chính lại truyền đến âm thanh nam nữ
đánh nhau kịch liệt.
Đừng nhìn cô gái kia gầy yếu như vậy mà lầm, động tác võ thuật của cô ta cũng rất nhanh nhẹn, cho dù Hoắc Yêu là người đàn ông cao lớn cũng phải bại trận trước cô ta.
Hoắc Yêu vốn chỉ muốn tỷ thí với cô ta, không ngờ lại bị cô ả vẩy nước
hoa, tay chân yếu ớt không dùng sức được, cứ tiếp tục lăn qua lăn lại
như vậy nhất định sẽ chết trong tay cô ả. Vì thế anh ngồi xổm xuống, sờ
soạng mép giường tìm súng, nhưng chưa kịp đứng lên đầu đã thấy choáng
váng, súng trong tay cũng bị cô ta đoạt mất.
Ngay lúc mấu chốt này thì khóa cửa lại bị Thước Tiểu Khả chém hư, đá
mạnh một cái văng cửa, vừa lúc thấy cảnh cô gái kia cướp súng trong tay
Hoắc Yêu.
Cô không biết Hoắc Yêu bị trúng nước hoa của cô ta, cười thầm hóa ra
công phu giường chiếu của người đàn ông này cao như vậy, mà công phu
quyền cước lại quá kém, súng nắm trong tay còn bị một cô gái cướp mất.
Sau khi cô gái kia cướp súng thì thấy có người xâm nhập, cô muốn giải
quyết nhanh nên nổ súng muốn giết chết Hoắc Yêu, mà trong khoảnh khắc
Thước Tiểu Khả thấy cô ta giơ súng lên, không biết bị trúng tà cái gì
lại quan tâm đến người đàn ông kia, hét lên một tiếng: “Lão yêu cẩn
thận!”
Hoắc Yêu đang choáng váng, nghe được tiếng hét thì hơi thanh tỉnh, né
người qua, đạn bay sượt bắn trúng cái tủ phía sau, lúc anh muốn chạy ra
khỏi phòng, hương lực lại dâng lên làm anh mất hết sức lực.
Cô gái kia cười lạnh nhắm súng vào anh.
Không biết vì sao Thước Tiểu Khả lại cảm thấy đây là một cơ hội, cô muốn dùng chính mạng mình đánh cuộc một lần để đổi lấy tự do. Nghìn cân treo sợi tóc, cô phóng đến trước mặt Hoắc Yêu, cùng lúc đó, tiếng súng vang
lên, viên đạn xuyên qua vai cô khiến một ít máu bắn tung tóe.
Nghe thấy tiếng súng trong phòng, nhóm vệ sĩ phụ trách an toàn mới biết
ông chủ thật sự gặp nguy hiểm. Lúc bọn họ chạy đến phòng ông chủ thì cô
gái kia đang muốn