
thấy cô khóc hồng hai mắt ,hai tay bận rộn vì
cô lau nước mắt
“Đừng khóc được không? Phương Á Tịnh mà lúc trước anh biết chính là hung
hãn muốn chết a! Mới vừa nhìn thấy anh lần đầu tiên trước hết cho anh một quyền
một cước cho rằng là chào hỏi; Tại sao hiện tại mà Phương Á Tịnh trở nên thích
khóc như vậy?”_ Hạ Tường Dã cố ý muốn chọc cô cười.
Phương Á Tịnh quả nhiên nín khóc mỉm cười. Cô động
thủ đấm bả vai dày của Hạ Tường Dã sẳng giọng: “Mọi người đều sẽ thay đổi thôi!
Cũng không thể muốn em là một cô gái già hai mươi tám tuổi còn luôn đối người
ta động tay động chân có thể nhìn sao?
“Ai nói em già,emmột chút cũng không già ai nói em
già liền xé rách cái miệng của hắn!”_ Hạ Tường Dã nháy mắt nói rất chân thật.
Phương Á Tịnh nhìn hắn đưa tay hắn thuộc loại nam
nhân phong độ khuôn mặt tuấn tú khẽ lẩm bẩm nói : “Em thật sự là không dám
tưởng chúng ta lại còn có thể giống như trước” nói xong hộc mắt cô lại đỏ :
“Lúc này đây có thể lại có được anh là Thượng Đế rốt cục nghe thấy cầu nguyện
của em. Em nhất định sẽ thật thật quý trọng anh!”
“Em đã nói được thì làm được nha!”_ Hạ Tường Dã ôm
chặt cô lại cười đến ngốc hề hề hạnh phúc tràn ngập trong lòng hắn cuối cùng đã
hiểu: có cô ở bên cạnh hắn mới có thể thật sự cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ!
Phương Á Tịnh đem mặt chôn ở trong ngực hắn ấp úng
nói nhỏ: “A Dã ở lại được không?”
Hạ bay liệng dã cả người cứng đờ kinh ngạc không
thôi, hoài nghi mình có nghe lầm hay không? Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên
ngập ngừng ấp úng hỏi: “ách Tịnh em,em vừa nói cái gì? Anh, anh hình như nghe
lầm”
Hắn lại bắt đầu mãnh liệt gãi đầu
“Em nói: đêm nay anh ở lại được không?”_ Phương Á
Tịnh ghé vào lỗ tai hắn mị hoặc nói nhỏ.
Cô cũng không thể tin được chính mình lại có thể làm
ra yêu cầu lớn mật như thế,nhưng cô đã không cố được nhiều như vậy,cô chỉ muốn
chân thật cảm nhận được hắn đang ở bên cạnh mình,những điều gì khác đều không
sao cả!
Bị cô như vậy một phen Hạ Tường Dã cảm giác được đầu
của hắn sắp nổ tung!
Hắn dồn dập thở “Em..em khẳng định sao?Anh…anh”
Đang lúc hắn ta không ngừng thì Phương Á Tịnh hiện
ra nụ cười sáng lạn trong nháy mắt hôn chặt làn môi cứng đờ của hắn ,biến đổi
thành công ngăn cản hắn tiếp tục cà lăm
Hạ Tường Dã trừng lớn mắt đã thấy cô từ từ nhắm hai
mắt dụng tâm hôn mình. Hắn rốt cuộc chịu không nổi bị động làm chủ lay động cắn
nuốt môi lưỡi ngọt ngào của cô
Không có chuyện gì có thể gắn kết hai người thẳng
thắng bằng tâm ý càng làm nổi lên hạnh phúc hơn.
Nụ hôn này sau khi chấm dứt bọn họ nắm tay trở lại
nhà trọ của Phương Á Tịnh.
Phương á tịnh đỏ mặt đem Hạ Tường Dã kéo vào trong
phòng mình
Đêm mờ tối đây lại là một đêm thở dài——
Hôm sau Phương Á Tịnh bỗng chốc đến lớp nhà trẻ đón
Tiểu Vũ về,sau khi mới về đến nhà.
Cô vừa mở cánh của nhà mình ra liền bị dọa bởi tình cảnh bị nhồi vào bên
trong thùng giấy
Cô hoài nghi ló nhìn xem trên cửa biển số nhà chính
xác là nhà mình đúng vậy nhưng mấy thứ này là chỗ nào tới?
“Cô ơi đó là vật gì?”_ Tiểu Vũ cũng vẻ mặt mờ mịt.
“Cô cũng không biết a!”
Lúc cô đang hoài nghi ngổn ngang,phía sau thùng giấy
truyền đến thanh âm quen thuộc ——
“Tịnh em đã trở về?”
Phương á tịnh vội vàng lướt qua thùng giấy đi đến
trong phòng khách liền thấy Hạ Tường Dã ngồi ở trên ghế sa lon giơ chân lên bắt
chéo nhàn nhã xem tv.
Thấy cô đi vào trước mặt hắn cười ra một hàm răng
trắng,khuôn mặt tuấn tú vì thế có vẻ càng thêm mê người.
“Này”
Nhìn thấy hắn liền nhớ lại tối hôm qua tình cảm mãnh
liệt nồng nhiệt Phương Á Tịnh ngừng nổi lên mặt ửng hồng trách mắng: “Anh đang
làm cái quỷ gì ? Tại sao quản gia ngõ thành như vậy?”
“Rất đơn giản! Bởi vì ta muốn ở lại với em hắc hắc”_
hắn cười đến rất đắc ý.
“Ờ lại cùng em?”_ Phương Á Tịnh thanh âm trong nháy
mắt nâng cao tám quãng không dám tin.
“Đúng!”_ Hạ Tường Dã muốn cô ngồi vào bên cạnh mình
nắm tay cô giải thích nói: “Trải qua tối hôm qua ánh đã không muốn sẽ rời khỏi
em. Anh muốn với em ở cùng một chỗ ,mỗi ngày mở to mắt là có thể thấy em ban
đêm trước khi cần đi vào giấc ngủ cũng có thể ôm em, có thể với em gặp lại, một
lần nữa cùng một chỗ đây là điều ước mơ tha thiết của anh mấy năm qua, hiện tại
thật vất vả mới trở thành sự thật anh mọi thứ cũng không muốn lại xa cách em”
Phương Á Tịnh không lời nào để nói chính là cô nhìn đến cả phòng thùng
liền nhíu mày.
“Anh muốn chuyển đến chỗ em ở em không phản đối
nhưng những thứ này là cái gì hả?” Cô chỉ vào thùng giấy ấy.
“À bất quá thứ này là một chút đồ đạc của anh”_. Thiếu
gia hắn bộ dạng uể oải đáp.
“Mấy thứ này còn gọi ‘Một chút’ ?”_ Phương Á Tịnh dở
khóc dở cười.
“Phải! rất nhiều sao? Anh cũng không biết là..!”
“Hạ Tường Dã thiếu gia mời anh làm cho rõ ràng được
không? Chỗ này của em chỉ là một gian nhà trọ nhỏ không phải là khu nhà cấp cao
của anh,anh nhét một đống đồ đạc tiến vào xin hỏi nên xử lý như thế nào?” Cô vô
lực hỏi.
“? Cũng đúng ha! Cái này ….”_Hắn mới hiểu ra,nhíu
mày “Bằng không anh bảo người dọn về là được”
Coi như ngươi thức thời.Để lại qu