
vẻ ổn bèn đi qua dựa vào đống cỏ ngồi xuống, nghĩ rằng Liên Phong lát nữa sẽ tới đây, còn có thể nói chuyện một chút với hắn. Kết quả Liên Phong chưa đến, nàng đã chịu không nổi, dựa vào đống cỏ khô mà ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, Lâm San nghe có tiếng mở cửa. Nàng ngủ mê mệt, còn đang ngái ngủ nhờ ánh trăng nhìn thấy người tới mang mặt nạ lập tức tỉnh lại, đợi Liên Phong ngồi bên cạnh, rất không rụt rè dựa vào người hắn.
Quả nhiên có người ôm tốt hơn, vừa mềm vừa ấm áp! Lâm San cảm thấy ôm Liên Phong như vậy thực thoải mái, một mặt từ từ nhắm hai mắt tiếp tục ngủ, một mặt ngọ ngoạy đầu trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái nhất.
Liên Phong vẫn không nhúc nhích, đợi đến khi nàng tìm được tư thế thoải mái, bắt đầu ngủ giống con mèo nhỏ, lúc này mới ôm lấy vai nàng.
Bả vai nàng thực nhỏ, so với lần trước đã gầy hơn, tựa vào ngực mình nhẹ như không. Liên Phong trong lòng khó chịu, bất cứ người nào bị hoàng thượng triệu kiến mỗi ngày cũng không chịu nổi, huống chi nàng chỉ là nữ lưu, không sợ tới mức nằm úp sấp đã rất giỏi rồi. Lâm San nói, cái này gọi là tinh thần tiểu cường, càng đánh càng mạnh. Tiểu cường? Nha đầu kia rõ ràng cậy mạnh. Nghĩ vậy, Liên Phong bất đắc dĩ cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, ngắm khuôn mặt trẻ con đầy đặn không thấy cằm đâu, nhịn không được đưa tay sờ.
Lúc này, Lâm San đang nằm mơ thấy trước mắt có một miếng bánh ngọt, nàng nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng bèn tiến lên liếm bơ. Ôi, ngon thật! Nàng liếm đã lại cắn, vừa cắn một ngụm bỗng phát hiện bánh ngọt này sao cứng quá như vậy? Mặc kệ, tiếp tục!
Lại một ngụm, bên tai vang lên tiếng rên.
Lâm San giật mình tỉnh lại mới phát hiện không phải mình ăn bánh mà là ngón tay Liên Phong, vừa rồi đã cắn ngón trỏ khiến hắn nhíu mày. Lâm San lập tức ngây dại, mơ mơ màng màng không phản ứng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng liền tính bồi thường bằng cách liếm ngón tay trong miệng.
Động tác bất thình lình làm Liên Phong cả người chấn động, cảm giác bị nàng cắn đau lập tức biến mất thay vào đó là một luồng nhiệt nóng rực từ ngón tay truyền khắp cơ thể.
Lâm San lại như trước mê muội hàm hồ, thấy hắn không nhíu mày, còn cho rằng phương thức bồi thường của mình hữu hiệu, tiếp đến vừa lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vừa trông mong nhìn Liên Phong, vẻ mặt như thể làm vậy sẽ không đau, rất vô tội. Liếm trong chốc lát, đầu óc hồ đồ đã tỉnh ngủ mới phát hiện có điểm không ổn, động tác dừng lại, ngơ ngác nhìn Liên Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm San rốt cục tỉnh hẳn.
Ông trời! Ta vừa làm gì?
Nàng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng quay đầu sang hướng khác, mặt vừa mới xoay sang một bên, cằm đã bị nâng lên, không đợi nàng phản ứng, môi đã bị khóa lại. Động tác sau đó của hắn thực hung mãnh, đầu lưỡi rất nhanh mở miệng nàng, thần tốc tiến quân.
Giờ khắc này, Lâm San đã hoàn toàn hết cách, chỉ cảm thấy thân mình không ngừng bị đè về phía sau, tay vịn đống cỏ khô không xong đành phải gắt gao nắm lấy mấy nhánh cỏ, cả người cơ hồ rơi vào đám cỏ.
Đây mới là củi khô lửa lạnh chân chính! Lâm San hít thở không thông, khí lực cả người đều bị cái hôn lấy mất, tay chân nhũn ra, ý nghĩ trống rỗng, hết thảy đều là phản ứng bản năng, tâm tính thiện lương dần dần mất hút, hết thảy phiền não đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác muốn chiếm hữu nhau kịch liệt.
Đống cỏ khô trong nhà kho tán thành một mảnh. Đầu tiên nàng bị Liên Phong nâng cằm hôn, tiếp theo ngã xuống bị hắn đặt ở dưới thân tiếp tục xâm nhập, bàn tay dao động trên người, đai lưng rất nhanh bị tháo, toàn bộ bả vai đều lộ ra, bị cỏ khô chà xát có chút đau đớn, tình thế nhìn qua dường như không dừng lại được...
Ngay sau đó, bỗng nhiên Lâm San cảm thấy bả vai bị cái gì đâm, hơn nữa cũng không phải cỏ khô. Nàng có chút đau, đầu hơi thanh tỉnh, tay chụp Liên Phong.
"Chờ... Chờ một chút... Có cái gì..."
Liên Phong thật vất vả dừng lại, có chút hờn giận: "Sao vậy?"
Lâm San thở một hơi, hướng bên cạnh chỉ chỉ: "Giống như có cái gì đâm vai ta." Nói xong nhìn lại, đã thấy trong đống cỏ khô hình như có cái gì lấp lánh, bằng trình độ tham tiền sâu nặng của Lâm San, thứ dưới này tuyệt đối là vàng!
Nàng hai mắt sáng lên, không để ý mình còn lộ hơn nửa bả vai, vội vàng mò mẫm, lấy ra một kim trâm, trên trâm còn đính bảo thạch tinh tế, giá trị xa xỉ. Oa! Như vậy cũng có thể nhặt được vàng, vận khí thật quá tốt! Lâm San dùng miệng thổi kim trâm sạch sẽ, định cất trong áo. Vừa tính bỏ vào, Liên Phong liền cầm cây trâm trong tay nàng.
"Đây không thể làm sính lễ!" Lâm San nóng nảy, muốn giựt lại.
Liên Phong ngăn nàng lại, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: "Đây là vật trong cung."
Trong cung? Lâm San bị một câu nói của hắn làm cho ngẩn ngơ, thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, bỗng có phản ứng lại. Đúng vậy! Vùng núi hoang vu, lại ở trong nhà kho, sao có thể có kim trâm của cô nương? Lại nhìn giá trị của nó, hiển nhiên người thường không thể mua được. Nếu đúng là đồ trong cung như Liên Phong nói, rất có khả năng thứ này là của... Đỗ Minh Nguyệt!
Nghĩ đến đây, Lâm San lập tức phấn chấn tinh