Snack's 1967
Diễn Viên Đa Năng

Diễn Viên Đa Năng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324890

Bình chọn: 9.00/10/489 lượt.

Luật nói tiếp. Lần này anh ý thức tới địa vị của mình

-Nữ Hoàng, hạ thần rất mong lần sau Người hãy sáng suốt hơn. Hoàng

gia cần một vị vua kiên định, dứt khoát, một người biết điều gì nên làm, điều gì không… Vận mệnh của toàn dân đang nằm trong tay của Điện hạ…

mong Người cẩn trọng…

Bây giờ anh ấy không phải là Ngạn Luật nữa. Anh ta là Liêu Thần

Phong, một người dòng dõi quý tộc tẻ nhạt, đơn điệu, khoa trương, nói

những lời sáo rỗng như tất thẩy bọn người ngoài kia… Nhất thời tôi không liên kết hai cái tên: Dương Ngạn Luật và Liêu Thần Phong với nhau được. Họ rõ ràng là 2 người…

Sau sự ngạc nhiên về tính hai mặt trong con người của anh, tôi thấy

mình đang mềm nhũng vì thất vọng. Ngạn Luật đã bị “hoàng gia hóa” rồi.

Anh ấy cũng như người khác, lạnh lùng và xa cách với tôi…

-Anh… anh… thật là ác độc! Đúng ra anh phải nói xin lỗi em chứ không

phải là ngồi đây quở trách em! Anh đã bỏ đi, để em một mình bị bắt vào

Cung… để em tự đối chọi với tất thẩy kẻ lạ mặt xấu xa… để em cô đơn chỉ

biết bám vào bản năng mà tồn tại… Em đâu có sung sướng khi làm Nữ hoàng! Em thích làm Sao Ly… thích làm em gái anh thôi! Nếu anh cũng trở thành

những người ngoài kia thì đi đi! Em thà không thiết gặp lại anh còn hơn…

Tôi thấy mắt mình cay và gò má nóng hổi. Tôi chỉ tay ra phía cửa hung hãn muốn tống Ngạn Luật ra ngoài. Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Anh

ấy lại đảm nhiệm một vai diễn mới: Liêu Thần Phong, Đại tướng quân triều Quang Minh… anh ta sẽ biến thành ai nữa đây???

Trong lúc tôi giận dỗi khóc ròng thì nét mặc trang nghiêm của anh dịu đi. Anh lại đeo cái mác Ngạn Luật vào như cũ. Đột ngột anh kéo tôi vào

lòng, dỗ dành tôi như đứa trẻ

-Thôi nào… nín đi mà… em có thích ăn kẹo không? Khóc như vậy sẽ làm nhòe son phấn mất!

Tôi sực nhớ là vẻ mặt mình đang “người lớn” lắm. Tự nhiên bây giờ

khóc chẳng biết bộ dạng tôi ra sao nữa… thôi kệ, tôi quyết xả stress

bằng nước mắt một phen! Bàn tay anh âu yếm vỗ nhẹ vai tôi, y như ru con

ngủ!? Rồi anh cúi nhìn, cẩn thận lau nước mắt, tránh làm hỏng mấy viên

kim cương dưới mi…

-Anh biết mình có lỗi… anh xin lỗi được chưa?

Tôi lắc đầu quầy quậy

-Chưa được! Xin lỗi là xong hả? Đâu có dễ…

Ngạn Luật thở dài, bó tay với đứa khóc nhè như tôi. Anh chợt tìm kiếm bàn tay tôi và thất vọng nhận ra nó làm anh rách một miếng da.

-Em đeo cái quái gì vậy nè?

-Móng sắt!

Tôi đáp gọn. Ngạn Luật vội tháo ngay 10 món tay giả ra. Anh đưa bàn

tay tôi lên miệng hôn nhẹ. Tôi sực nhớ ra đã có lần anh thừa lúc tôi

đang ngủ mà mút ngón tay tôi. Phản xạ tự nhiên tôi rụt tay lại

-Thôi! Lại tính ăn tay em à? Anh chơi dơ quá đi…

Ngạn Luật không buông mà giữ chặt hơn

-Xin lỗi… có lẻ anh hơi bị…bị hồi hộp….! Anh chỉ muốn nói là… Anh nhớ em tới mức đầu óc sắp không bình thường rồi!

Chỉ chờ có vậy tôi sà nay vào lòng anh như gà con tìm

mẹ nấp. Ngạn Luật dịu dàng chạm môi vào từng ngón tay tôi-lúc này đã

ngoan ngoãn trên tay anh… cả hai ngồi như vậy rất lâu… giờ mới biết

dường như tôi và anh ấy chưa từng xa…

Ngày đầu tiên sau lễ đăng quang có thể nói là không tốt đẹp như mong muốn. Tôi có cảm giác mình bị ai đó ểm bùa xui xẻo!

Đầu tiên là vừa mở mắt dậy, chưa kịp chào ngày mới tôi đã vô ý trở

mình mà không biết mình đang ở sát mép giường. Kết quả là tôi rớt cái ầm xuống đất! Đầu là nơi chịu thương tích nhiều nhất.

Sau đó thì tôi vát cái đầu sưng ra phòng tắm. Tôi cởi quần áo, chỉ

quấn cái khăn bông to và bước vào trong. Tôi thấy mình bị ngợp thở vì

phải đi qua tám chín lớp rèm the. Chúng có tác dụng cản tầm nhìn của

người đứng ngoài. Thiệt là phiền phức, sao không xây trường cao và một

cái cửa cho tiện? Có lẽ tôi sẽ góp ý với Trưởng Cung nữ về vấn đề này…

Bồn tắm của vua không còn đơn giản là một cái “bồn tắm” theo đúng nghĩa. Nó rộng theo tầm cỡ một cái “hồ” có cả hệ thống sục nước mát xa. Cung

nữ đã pha sẵn nước ấm và rãi hoa hồng. Không gian của căn phòng thiệt là lãng mạn, có vài ngọn nến đang cháy, một cốc rượu đỏ đặt trên khay, một lọ hoa tulip tươi rói và những tấm rèm mỏng nhẹ nhàng đung đưa. Tôi

nhìn xuống hồ, thích thú muốn nhanh chóng ngâm mình trong nước hoa thơm. Tôi tuột cái khăn xuống và chạy tới. Nào ngờ mình được toại nguyện

ngoài sức tưởng tượng. Tôi giẫm lên cái khăn của chính mình và trượt

chân chúi đầu lọt tũm xuống nước, uống vài ngụm nước rồi mới ngoi đầu

dậy la thất thanh. Cảnh cuối cùng là cung nữ nháo nhào chạy vào. Sau lần đó tôi bị viêm mũi, hắt hơi liên tục suốt ngày. Một kinh nghiệm quý báu là: Nước hoa hồng chỉ nên ngửi không nên hít vào trong phổi! Và cái

điềm xui xẻo không dừng ở đó. Tôi tiếp tục gặp phải tai nạn với cái đầm

viền ren. Lúc bước lên cầu thang, tôi quên không nắm nó lên cho dễ bước. Chuyện kế tiếp thì bạn đoán ra rồi đó. Tôi đạp lên cái váy, chúi đầu va vào cạnh cầu thang. Đã vậy cái váy đẹp còn bị toẹt một đường xấu xí. Nó đã bị đem đi “tái chế” trong khi tôi vất vả thay một bộ đầm khác. Chỉ

mới một buổi sáng mà mình mẩy đã bầm dập. Không biết tôi có giữ được

toàn mạng để đón sinh nhật thứ 18 hay không? Hình như Hoàng