
cô.
- Còn tôi thì không có hứng thú với anh.
- Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô sẽ hứng thú với những gì tôi sắp nói.
- Tôi không biết anh, nên tôi không muốn mất thời gian với người xa lạ.
Hằng túm lấy túi xách tay định đứng dậy vì cô cảm thấy người ngồi đối diện mình kia rất nguy hiểm, nhất là đôi mắt của anh ta.
- Cường là em trai tôi. Tôi muốn tác thành cho cô và nó. Tư cách và lý do đó của tôi đủ để hầu chuyện cô chưa?
Lời nói của Phong lập tức có tác dụng. Hằng vừa định bước đi đã sững ngay lại, quay đầu nhìn anh vẻ đầy nghi ngờ.
Phong cười một cách thỏa mãn khi thấy Hằng ngoan ngoãn ngồi lại ghế, thái độ
kiêu căng cũng giảm đi thấy rõ. Hằng vẫn cố nói thêm một câu:
-
Anh đừng tưởng tôi không biết quan hệ giữa anh và Cường, và đừng tưởng
tôi sẽ ngây thơ tin vào lòng tốt của anh. Tôi muốn xem xem anh sẽ làm
gì, nếu là gây bất lợi cho anh ấy thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.
- Xem ra tôi luôn là người mang tiếng xấu nhỉ? – Phong nhún vai đầy vẻ
bất đắc dĩ – Cô không thấy là tôi đang cố gắng muốn giúp cô vào làm dâu
nhà tôi sao?
- Đổi lại là gì?
- Thật thông minh. Tôi thích những cô gái thông minh như cô. Tiếc là cô không chọn tôi, nếu không
chúng ta sẽ là một cặp đôi ăn ý đấy.
- Đừng nói lảm nhảm nữa, lật bài ngửa của anh đi. Anh cần gì ở tôi?
- Số cổ phần của ông già cô ở Hoàn Mỹ, được không?
- Chỉ có hai phần trăm, anh muốn dựa vào đó để chiếm lấy ghế Tổng sao? –
Hằng không ngạc nhiên vì đã đoán trước được mục đích của Phong ngay sau
khi anh ta xưng danh.
- Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho bản
thân mà thôi – Phong tỏ ra buồn bực nói – Cô nghĩ với số tài sản ít ỏi
này mà tôi có thể chiếm được ghế Tổng sao? Bà vợ của ông già tôi còn nắm hơn hai mươi phần trăm cổ phần, bà ấy giữ nó thì tôi làm sao dám mơ cao chứ? Tôi chỉ muốn lo liệu cho bản thân mình, phòng khi ông già tôi về
vườn, mẹ con bà ấy sẽ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Hoàn Mỹ.
-
Vậy nếu tôi giúp anh thì chẳng phải sẽ phản lại ý muốn của anh Cường
sao? Điều đó không hề có lợi cho tôi – Hằng nhếch môi cười.
-
Nhưng nếu tôi không giúp cô thì một phần trăm cơ hội bước chân vào nhà
tôi cô cũng không có, đúng không? – Phong nhướn mày hỏi đầy vẻ chắc chắn – Mặc dù bà già tôi ủng hộ cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể bằng
con trai của bà ta được. Chẳng phải dạo này bà ấy đã không còn phản đối
gay gắt chuyện giữa cô gái kia và em trai tôi hay sao? Hai phần trăm cổ
phần của ông già cô với tôi chỉ là có giá, chứ với bà già tôi thì chẳng
có chút ý nghĩa gì. Cô nghĩ là cô còn bao nhiêu cơ hội?
Hằng yên
lặng suy nghĩ, dường như đang đắn đo cân nhắc những lời Phong vừa phân
tích. Phong lặng im, vươn tay cầm lấy ly cà phê và nhấp một ngụm trong
khi đợi Hằng suy tính.
- Vậy anh sẽ giúp tôi như thế nào?
- Tôi có cách của tôi.
- Nếu là làm tổn hại tới anh Cường thì quên đi.
- Tất nhiên là tôi không dùng cách hèn hạ đó. Tôi sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa thằng em tôi và người yêu nó, như tán tỉnh cô gái kia chẳng hạn.
Thế nào?
- Tôi không chắc…
- Vậy thế này đi, tôi giúp cô
về làm dâu nhà tôi trước, sau đó cô sẽ bán lại cho tôi số cổ phần của
ông già cô ở Hoàn Mỹ. Chẳng phải đó sẽ là của hồi môn của cô đi lấy
chồng sao? Như thế cô đã yên tâm là không bị tôi lừa rồi chứ? – Phong
vừa nói vừa đưa sang phía trước mặt Hằng tấm danh thiếp của mình.
Hằng cầm tấm danh thiếp lên, nhìn qua sau đó bỏ nó vào trong túi xách.
- Vậy tôi chờ tin tốt lành của anh.
- Tốt lắm. Chỉ cần cô phối hợp với tôi là được. Nhưng cô đừng nghĩ cách
quên thỏa thuận hôm nay của chúng ta, nếu không thì tôi sẽ có cách cho
cô không những không ở lại nổi Hoàn Mỹ, mà ngay cả ông già yêu quý của
cô cũng không có cách nào bảo vệ nổi con gái mình đâu – Phong mỉm cười,
nhưng lời nói lại làm cho đối phương cảm thấy lạnh gáy.
Hằng rùng mình một cái, sau đó lấy lại tinh thần và nghiêm giọng:
- Anh đừng hòng đe dọa tôi. Tôi đã hứa thì tôi làm…
Sau đó cô gái đứng dậy và vội vã đi ra phía cửa. Phong đưa mắt nhìn theo
cái bóng đỏ chói chang, nụ cười nửa miệng lại một lần nữa xuất hiện trên môi hắn.
***
Phố Kim Mã, con phố của sắc tím bằng lăng
mùa hè, con phố sầm uất xuôi ngược nối từ ô Cầu Giấy chạy về phía trung
tâm thành phố. Con phố của những tàng cây cao mát, của những tay thợ ảnh mê săn những góc ảnh đẹp, của những đôi lứa hẹn hò thích tản bộ trên
vỉa hè rộng rãi. Mùa này hoa bằng lăng chưa nở nhưng chỉ một thời gian
nữa thôi, trên đầu, dưới gót chân, trong đáy mắt người đi đường sẽ tím
lịm một màu. Linh nhớ trước cửa nhà Đại cũng có một cây bằng lăng lớn.
Ngày đầu tới đó, cô đã ngủ quên dưới gốc bằng lăng.
Linh và An
ngồi ở một nhà hàng nước giải khát ven hồ Thủ Lệ. Gió từ ngoài hồ thổi
tới khiến cô có cảm giác lành lạnh. Có thể đêm mai sẽ có đợt rét cuối
cùng tràn về, cái rét mà người ta vẫn gọi là “rét nàng Bân”, cái rét
ngọt nhất của mùa. Đã lâu lắm rồi, cũng là lần đầu tiên cả hai ngồi
riêng với nhau như thế này.
Mặc dù An gọi Linh bằng cái tên thân
mật là “tiểu sư phụ”, nhưng cô luôn coi anh như một người anh, một người