
dừng được nỗi nhớ ấy. Nó làm em có cảm giác rất có lỗi với
Cường, nhưng em không sao gạt nó đi được. Khi xa anh ấy, em cũng thấy
nhớ anh ấy, muốn ở gần anh ấy, được anh ấy yêu chiều và chăm lo như
trước đây. Em thực sự không hiểu bản thân mình lúc này nữa. Em thấy hình như em đang bắt cá hai tay… – Linh nói tới đây thì ngừng lại, giọng cô
nghèn nghẹn như sắp khóc.
- Bình tĩnh nào – An vươn tay vuốt nhẹ
lên tóc cô – Bình tĩnh và suy nghĩ cho thật kỹ nhé! Anh Cường cũng là
người tốt, anh ấy yêu em thì sẽ tôn trọng ý muốn của em, kể cả khi em ra đi. Sẽ không ai trách em khi em phụ một người tốt như thế, nhưng nếu em tiếp tục ở bên anh ấy và nghĩ tới một người đàn ông khác, như thế mới
là có lỗi với tình cảm mà anh ấy dành cho em, hiểu không?
Linh không đáp, chỉ hít vào một hơi thật sâu rồi lắc đầu.
- Em hãy dũng cảm đối mặt với sự thật. Muốn ở bên ai thì chạy tới bên
người đó, không ai có quyền bắt em phải ở bên họ. Trái tim em là của em, dù nó đập vì ai thì nó cũng là của em – An phân tích – Anh không phải
là người trong cuộc nên anh biết đây là một lựa chọn khó khăn đối với
bất kỳ ai. Nhưng nếu em cứ tiếp tục thì đến một lúc nào đó, em sẽ đánh
mất bản ngã của mình và trở thành người bắt cá hai tay thật đấy.
Linh vẫn im lặng. Gió đêm làm cô run rẩy cả người. An cởi áo khoác ngoài đưa cho cô rồi đứng dậy gọi tính tiền, sau đó quay vào nói:
- Để anh đưa em về.
Nhưng lúc này, trong đầu Linh chỉ còn duy nhất một câu mà anh vừa nói: “Muốn ở bên ai thì chạy tới bên người ấy”. Phía sau khu nấu ăn cao cấp nhất của khách sạn có một sân thượng nhỏ, là nơi nhân viên thường ra hóng gió sau mỗi ca làm mệt
mỏi. Có một bộ bàn ghế mây được đặt dưới một cái ô lớn ở ngoài sân, bên
cạnh những chậu hoa cẩm tú cầu. Từ khi bắt đầu đi làm ở đây, Linh đã có
thói quen ra đây uống trà mỗi buổi trưa rồi mới ra về.
Trưa nay
cũng vậy, một ca làm vất vả cuối cùng cũng trôi qua. Hôm nay ở khách sạn tổ chức họp báo nên cô phải làm việc luôn chân luôn tay cùng mọi người
mới kịp phục vụ bữa trưa cho khách. Cũng vì bận bịu chuẩn bị công việc
ngày hôm nay mà Cường cũng không thể tới đón cô vào buổi sáng, đến trưa
cũng gọi điện bảo cô cứ ăn trưa cùng mọi người trong nhà bếp rồi về
trước, còn anh có thể sẽ bận tới tối. Từ tối hôm kia, sau khi gặp An,
Linh chưa gặp lại Cường. Một phần vì những lời khuyên của An, suy nghĩ
lại mọi chuyện, suy nghĩ về những lời khuyên của An, suy nghĩ về tình
cảm của chính mình cho thấu đáo. Đã có lúc cô muốn rũ bỏ tất cả, chạy
tới bên Đại, ôm lấy anh và nói rõ cảm tình của mình. Nhưng một mặt,
chính suy nghĩ về trách nhiệm khiến cô không nỡ phũ phàng với Cường.
Quanh Đại có bao nhiêu cô gái như thế, biết anh có đang nghĩ gì, biết
anh thực sự coi trọng cô hay không, hay cũng chỉ là lời chót lưỡi đầu
môi của kẻ say? Cường không hề hứng thú với bất kỳ một cô gái nào ngoài
cô. Anh là tuýp người đã yêu là sẽ chung thủy, cũng không phải loại
người đa tình, thế nên ở bên anh, cô chắc chắn sẽ có được cảm giác an
toàn.
Cảm giác an toàn ở bên người yêu mình và cảm giác lo lắng
khi ở cạnh người mình yêu, lựa chọn thật quá khó khăn. Nếu là một cô gái dũng cảm, cô có thể chấp nhận phiêu lưu với tình cảm, để lựa chọn ở bên Đại, nếu là một cô gái nhút nhát, cô có thể chọn Cường để có một chỗ
dựa vững vàng. Nhưng Linh lại ở giữa hai kiểu người đó, nửa muốn, nửa
lại không, cô chần chừ với chính lựa chọn của mình, luôn luôn có suy
nghĩ ‘không nỡ, không đành’, vì thế mà cô mới phải khổ tâm như lúc này.
Còn Đại, từ ngày lên Hà Nội, cô không gặp anh, cũng không gọi điện cho anh. Cũng không biết tình hình bố con anh mấy hôm nay thế nào? Còn bà Nguyệt nữa, dù khi đi cô có dặn dò người giúp việc phải chăm sóc cho bà cẩn
thận, nhưng không biết chị ta có làm đúng như lời cô dặn hay không? Nếu
vệ sinh không sạch sẽ, để người bệnh trong môi trường hôi hám như vậy,
lại không thường xuyên nắn bóp chân tay thì bà Nguyệt sẽ càng không có
cơ hội đi lại hay nói năng gì được. Nghĩ như thế, Linh quyết định sẽ ghé nhà ông Phương để xem tình hình thế nào.
Đúng lúc cô định đứng dậy thì sau lưng lại có tiếng đàn ông vang lên, rõ ràng là nói cho cô nghe:
- Không ngờ ở đây lại có chỗ đẹp như thế?
@STE’NT
Giọng nói hơi quen khiến Linh không khỏi phải quay đầu lại nhìn, nhận ngay ra chính là người mà cô đã từng gặp một lần cách đây mấy hôm, chính là
người đã chắn nước bẩn bắn vào váy áo cô, cũng chính là anh trai cùng
cha khác mẹ của Cường – Phong.
Thấy Linh chỉ quay đầu lại nhìn
mình rồi dửng dưng quay đi, Phong nhếch miệng cười. Cô gái này đúng là
thú vị. Phong cứ tưởng rằng sau khi nghe Cường nói về mình thì cô nàng
này thấy mình sẽ phải như thấy cọp hoặc thấy một bệnh truyền nhiễm mà
muốn tránh xa chứ, đằng này chỉ là thản nhiên quay đi như chưa từng để
tâm vậy.
Phong tiến lại, ngồi xuống ghế đối diện với Linh, chào cô đầy lịch sự:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi! Tôi không biết là cô cũng làm ở đây đấy?
- Thế mà tôi lại nghĩ là anh biết – Linh quay vào nhìn hắn, hời hợt đáp một câu.
- A… xem nà