
bạn. Cô chia sẻ cho anh những kinh nghiệm, những cảm xúc của mình khi
làm bếp, và đương nhiên anh cũng thế. Có lẽ vì có chung tình yêu với bếp mà hai người dễ dàng trở thành những người bạn thân thiết. Hôm trước
gặp nhau ở ngay khu chung cư nơi cô ở, nhưng An đi cùng Tường Vi nên hai người không nói chuyện với nhau được nhiều, lại càng không tiện hỏi
chuyện riêng của nhau. Tối nay, An gọi điện mời cô đi uống nước, Linh
hiểu là anh muốn nói chuyện riêng với mình nên cũng không đi cùng Cường
tới đây.
Lúc này, Linh tay dùng ống hút khuấy loạn nước trong quả dừa, mặt quay ra nhìn ánh đèn sáng trưng từ cây cầu bên trong công viên Thủ Lệ. Ánh đèn in bóng xuống mặt nước thành một vệt cong cong méo mó.
Mãi đến khi An nói tiếp, cô mới lại quay vào:
- Anh đã đăng ký dự thi Master Chef.
- Vậy à? Em nghĩ là anh sẽ thi tốt thôi – Linh mỉm cười nói một cách chắn chắn.
- Anh cũng không chắc lắm. Còn tùy ở từng giám khảo nữa chứ. Nhưng anh
muốn thi để khẳng định cho bố anh biết là anh đã chọn một con đường đúng đắn, anh thực sự yêu nó, thực sự muốn theo đuổi nó – An đáp.
- Bố anh không cho anh theo nghề đầu bếp ư? – Linh ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, ông ấy vẫn muốn anh quản lý resort của gia đình. Gia đình anh chỉ có mình anh là con trai mà. Hai bà chị cũng lấy chồng và sống ở trong Nam
hết rồi.
- Bố anh cũng có điều khổ tâm, nhưng em tin chỉ cần anh thuyết phục thì bác ấy sẽ hiểu thôi mà.
- Bố anh nói, nếu anh đoạt giải quán quân trong cuộc thi này thì sẽ để
anh được làm theo sở thích của mình… – An thở dài, khẽ lắc đầu một cách
không chắc chắn.
An lo lắng là đúng, Linh hiểu nên cũng không
khuyên giải thêm nữa. Cuộc thi Master Chef không phải tổ chức ra chỉ cho vui, mà là cuộc thi tìm kiếm tài năng nấu ăn thực sự. Nếu An không tự
tin vào chính mình thì anh rất có thể sẽ không đi được tới cùng, và
những đối thủ của anh trong cuộc thi cũng không phải là những người tầm
thường.
- Họ từng mời em làm giáo khảo cho cuộc thi, nhưng em đã từ chối.
- Thế cũng tốt, nếu không lỡ anh đoạt giải quán quân, người ta lại bảo em thiên vị anh thì chết – An cười phá lên, trái ngược hoàn toàn với vẻ
đầy tâm sự vừa rồi của anh.
Linh cũng chỉ cười. Rồi như chợt nhớ ra, cô lại hỏi lái sang chuyện khác.
- Hôm trước anh và Tường Vi đi với nhau, anh quen chị ấy à?
- Ừ, bọn anh quen nhau cũng một thời gian rồi, qua một diễn đàn về du
lịch. Đợt vừa rồi cô ấy nói ra Bắc du lịch nên anh mời cô ấy ra Cô Tô
chơi, không ngờ cô ấy đã quen với anh Đại từ trước. Em cũng biết Tường
Vi à?
- Có một lần chị ấy theo anh Đại tới nhà em ăn cơm rồi – Linh gật đầu – Vậy chuyện anh với chị ấy như thế nào?
- Như thế nào là như thế nào? – An không hiểu hỏi.
- Anh yêu chị ấy mà, đúng không?
An không thừa nhận cũng không phủ nhận câu hỏi này của cô, chỉ cười đầy
gượng gạo. Linh lại đắn đo không biết có nên hỏi nữa không, vì cô cảm
thấy hình như mình vừa chạm vào nỗi lòng của anh. Khi cô còn đang phân
vân thì lại nghe An kể:
- Sự đời đúng là trớ trêu nhỉ? Gần đây
tiếp xúc nhiều với Tường Vi, anh cũng nhận ra là mình có tình cảm với cô ấy. Nhưng cô ấy lại chỉ nghĩ tới anh Đại. Mỗi lần đi với nhau, cô ấy
luôn miệng kể về anh ấy, kể họ đã đi ăn cùng nhau ở những đâu, đi chơi
những chỗ nào, nói những chuyện gì? Hầu như không có lần nào là anh ấy
không xuất hiện trong câu chuyện giữa bọn anh. Anh biết là cô ấy yêu anh Đại, ánh mắt si mê của cô ấy mỗi lần kể về anh ấy đã tố cáo điều đó.
Anh Đại thế nào mà anh không biết, nhưng mỗi lần anh gặng hỏi thì Tường
Vi lại chỉ trả lời rằng họ là bạn, không hơn không kém. Có thể là cô ấy
đang đơn phương, giống như anh.
Những gì An nói lại làm Linh nhớ
đến những lời Cường kể trước đây. Đại và Tường Vi đã từng cùng nhau
trong suốt thời gian ở Cô Tô, vậy mà cuối cùng họ lại chỉ – là – bạn. Cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới việc họ đã từng đi chơi, từng gần gũi
nhau nhưng cô còn khó chịu hơn khi Đại lại là người đàn ông dửng dưng và thực dụng như thế, đến với người khác chỉ vì những ham muốn xác thịt,
cô càng băn khoăn hơn về những gì anh từng nói với cô. Hơi thở dồn dập,
những nụ hôn nồng cháy và choáng váng vì men rượu của anh, là anh nói do anh say, hay anh mượn say để nói? Sao những lời anh đã nói lại làm cô
cảm thấy ấm áp và thật lòng như thế? Đâu là thật, đâu mới là giả?
Có lẽ là do cô đa tình mà thôi!
- Em với Cường tốt chứ? – Cô chợt nghe An hỏi.
- Em nghĩ là tốt – Linh gượng cười.
- Em nghĩ? Sao lại vậy? Trước khi anh Cường về nước, anh ấy có nói rằng
về để tìm em. Anh mừng là hai người đã quay lại, nhưng hình như có gì đó rất gượng gạo trong nụ cười của em? – An nhíu mày.
- Có lẽ, xuất phát lần thứ hai là một sai lầm – Linh lại nhìn ra hồ, lảng tránh ánh nhìn của An.
- Là thế nào?
- Em cứ nghĩ anh ấy còn yêu em như thế, chỉ cần em đồng ý quay lại thì
mọi chuyện sẽ ổn thôi. Phụ nữ rất dễ chấp nhận mà. Em cứ nghĩ là rồi em
sẽ lại yêu được anh ấy giống như trước đây, nhưng…
- Tình cảm thay đổi?
- Em không biết – Linh lắc đầu – Ở bên anh ấy, em nhớ tới một người khác, em không