
.
Em rất quan trọng đối với anh, Linh ạ!
Cường vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay cô, anh lại chợt cảm thấy tay cô đang run rẩy.
- Anh chạy xe tiếp đi – Cô để mặc cho anh nắm lấy tay mình, khẽ giục.
- Vậy em muốn đi ăn tối ở đâu?
- Ăn gì cũng được, rồi về sớm nhé! Mai em bắt đầu đi làm lại rồi, cần phải về ngủ sớm một chút.
- Cũng tốt. Em tới khách sạn thì anh cũng đỡ lo em bị hắn quấy rầy –
Cường gật đầu, sau đó anh buông tay cô và tiếp tục cho xe chạy đi.
***
Linh về nhà được một lúc thì Minh tới. Anh tới để lấy đồ đạc của Như Ý về.
Đã hai ngày kể từ sau khi cô đưa Như Ý về lại nhà ông bà nội của con bé, và cũng là hai ngày kể từ sau khi cô tới thăm Đại nhưng anh không chịu
ra gặp.
©STE.NT
- Hy vọng anh không làm phiền em lúc khuya thế này? – Minh cười khi cô đem nước ra cho anh.
- Đồ đạc của cháu, em đã sắp xếp gọn và để ở kia rồi, chút nữa anh chỉ việc xách về thôi. Con bé ổn chứ ạ?
- Như Ý nhớ em nên hơi quấy một chút, nhưng sẽ ổn thôi. Anh Đại về nhà tối qua rồi.
- Vậy thì tốt, có người chăm sóc con bé cũng đỡ. Còn bác gái thì sao ạ, bác khỏe không anh?
- Hai ngày nay mẹ anh bắt đầu mấp máy miệng tập nói. Nhưng vẫn chưa có
tiến triển gì. Bác sĩ nói mẹ anh muốn nói lại được thì cần thêm thời
gian luyện tập rất nhiều – Minh đan hai bàn tay vào nhau, trầm ngâm nói.
- Thế đi lại thì có hy vọng gì không ạ?
Minh lắc đầu. Linh thở dài.
- Còn… còn anh Đại? – Linh ngập ngừng hỏi.
- Đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm, người nhìn như con quỷ đói, vừa nhìn
thấy Như Ý đã khóc ầm lên. Bây giờ thì tốt rồi, vài hôm nữa chắc lại
phong độ như xưa thôi.
- Còn vụ án nhà hàng của anh ấy thì thế nào ạ? Anh ấy có nói gì không?
- Không phải anh ấy. Giấy tờ là do người khác kí nên anh ấy không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng giấy phép kinh doanh chắc không lấy lại
được. Mà dù có lấy lại được thì Phương Đông cũng không thể cứu được nữa
đâu – Minh lắc đầu thở dài.
- Ừm…
- Anh sắp đi bộ đội.
- Sao? – Linh ngạc nhiên tròn cả mắt nhìn Minh, dường như điều cô vừa nghe được lạ tai lắm – Anh nói sao? Sao lại đi bộ đội?
- Ừ… Anh sẽ đi bộ đội. Đã khám tuyển xong rồi, chờ sang tháng năm sẽ nhập ngũ.
- Thế còn việc học của anh thì sao? Anh định bỏ bê ư?
- Anh bảo vệ tốt nghiệp xong thì vừa lúc nhập ngũ – Minh cười, giống như chuyện này là vô cùng bình thường.
- Nhưng tại sao tự nhiên lại nhập ngũ?
- Tự nhiên anh thấy là anh nên nhập ngũ – Minh lắc đầu giải thích.
Nhưng Linh không cười nổi trước cách giải thích vô lý này của anh. Cô chỉ lo
lắng nhìn Minh giống như đang nhìn một sinh vật lạ chưa thấy bao giờ.
- Thế bác trai có ý kiến gì không?
- Bố giận anh. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Mẹ thì khóc, nhưng anh nghĩ mẹ
cũng hiểu. Mặc dù gia đình lúc này cần anh, nhưng đó không phải là tất
cả, em hiểu không?
- Anh sẽ đi trong bao lâu?
- Mười tám tháng, theo luật. Sau đó anh có thể về đi làm, hoặc tiếp tục học lên
chuyên nghiệp. Anh đi rồi sẽ rất ít khi được về thăm nhà, thỉnh thoảng
em tới thăm gia đình anh nhé!
- Tới thăm anh thì sao?
-
Anh không biết sẽ được điều đi đóng quân ở đâu? Nhưng chắc không ở Hà
Nội đâu, vì thế không cần thăm anh. Mười tám tháng cũng ngắn thôi mà.
Linh trầm mặc không nói. Minh thấy cô im lặng thì lảng sang chuyện khác:
- Người không ổn duy nhất là anh Lâm. Anh thấy lo cho anh ấy.
- Sao vậy?
- Chắc bố anh cũng nói với em là anh ấy đang chờ đi học nghề, sau đó đi xuất khẩu lao động?
- Vâng.
- Nhưng đó chỉ là quyết định của bố anh. Anh thấy anh Lâm vẫn còn yêu
nghề hát lắm. Anh ấy nói dối bố mẹ là đang đi làm phục vụ ở nhà hàng,
nhưng thực ra là anh ấy đi hát ở mấy phòng trà nhỏ.
- Cứ lông
bông mãi cũng đâu phải cách. Em thấy nghe lời bố anh cũng tốt. Nếu anh
ấy không biết cố gắng thì cuộc sống sau này sẽ còn gian khổ hơn. Đi làm
vài năm, quên hết chuyện cũ, sau đó quay lại hát cũng không ai cấm.
Nghiệp diễn đâu phải là nghiệp vui… – Linh thở dài – Mặc dù còn giận anh ấy lắm, nhưng em sẽ nói chuyện với anh ấy nếu có cơ hội. Dù gì anh ấy
vẫn là bố đẻ của Như Ý, nên sống thế nào cho con gái mình sau này phải
tự hào mới được.
- Anh tin là anh ấy sẽ nghe em nói – Minh gật đầu rồi đứng dậy – Thôi, anh về đây, em nghỉ sớm đi nhé!
Minh xách túi đồ ra cửa. Cánh cửa khép lại sau lưng rồi anh mới dám quay
lại. Thực ra, anh chưa bao giờ nói với cô gái này rằng, anh vẫn không
thể quên được cô! - Cú phanh xe đẹp đó. Đàn bà khi ghen đôi khi cũng hay thật.
Phong dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ánh mắt không rời cô gái đang chậm rãi châm thuốc lá ở đối diện. Cô gái mặc váy đỏ sát nách, chân vắt lên
chân, cánh tay thon thả và trắng trẻo, mười đầu ngón tay được sơn đỏ bắt mắt. Cô gái hít vào một hơi rồi chậm rãi nhả khói thuốc, có vẻ thờ ơ
với chàng trai bảnh bao phía đối diện.
- Còn anh là thằng ngốc đã làm anh hùng cứu mỹ nhân đó sao? Tính tìm tôi bắt đền à? – Hằng kẹp
điếu thuốc giữa hai ngón tay, bàn tay duỗi thẳng trên thành ghế êm ái,
khẽ nhịp nhịp theo tiếng nhạc.
- Tôi không nhận mình là anh hùng – Phong lắc đầu cười – Tôi thấy hứng thú với