
i không vào nhà?
- Bọn chị gọi cửa rồi nhưng không có ai mở. Cửa khóa từ bên trong! – Tường Vi giải thích.
Linh liếc nhìn vẻ mặt của Tường Vi, cô gái này dường như cũng đang lo lắng
khi không gặp được Đại, không biết tình hình hiện tại của anh thế nào.
- Hay anh ấy không ở trong nhà?
- Chị có gọi điện thoại, chỉ thấy có chuông vọng ra từ trong phòng, sau
đó có người bên trong ngắt cuộc gọi, không nghe máy. Chị đã lên tiếng
nhưng anh ấy cũng không chịu mở cửa – Tường Vi nói đầy bất lực.
- Mọi người cứ ngồi chơi một chút đi, để chút nữa em thử sang gọi cửa xem sao! – Linh nhìn ra phía cửa, không biết cô đang nghĩ gì trong đầu lúc
này.
Một lúc sau, sau khi những chén trà đã vơi quá nửa, mọi
người mới đứng dậy đi sang căn hộ đang khép kín cửa của Đại. Linh gõ
cửa, bên trong im lặng không một lời đáp. Cô quay đầu nhìn hai người
đang đứng đằng sau mình:
- Anh Đại, em Linh đây. Em đưa Như Ý về trả lại cho anh.
Hơn một phút, vẫn không có người nào mở cửa. Linh lại nói tiếp:
- Mở cửa đi. Em biết anh đang ở trong nhà.
Lại đợi.
Lần này chỉ khoảng ba mươi giây là có tiếng lách cách mở cửa. Nhưng khi
cánh cửa hé ra, một thân hình to lớn chồm lên người Linh mừng rỡ thì cô
mới hiểu, chính Tuyết mở cửa cho mình chứ không phải Đại.
Cô vỗ vỗ bộ lông rối xù của Tuyết một chút rồi quay đầu ra hiệu cho hai người phía sau cùng vào nhà với mình.
Phòng khách tối om không một chút ánh sáng, kể cả rèm cửa cũng được kéo kín
như bưng. Mùi sơn tường còn mới khiến Linh cảm thấy ngột ngạt đến nỗi
phải nhăn mũi lại. Nhờ cấu trúc các căn hộ giống nhau nên Linh có thể dễ dàng tìm ra công tắc điện của căn phòng.
Đèn sáng, Linh đưa mắt nhìn quanh phòng khách vốn vô cùng sang trọng, nhưng bây giờ trống
rỗng, ngoài một màn hình ti vi lớn mới lắp và một bộ ghế salon mới. Trận hỏa hoạn lần trước đã thiêu rụi mọi thứ, từ những giá sách cao ngất,
những bức tranh đá quý trên tường tới bể cá Hồng Long.
- Chắc anh ấy ở trong phòng ngủ – Tường Vi nhìn về phía phòng ngủ, thì thào như tự nói.
Rồi không đợi Linh hay An nói gì, cô đi thẳng về phía cửa phòng. Linh liếc
nhìn An, thấy trên mặt anh xuất hiện một vẻ đau khổ thì cô đã lờ mờ đoán được ẩn tình giữa hai người này. Nén một tiếng thở dài, cô ngồi xuống
ghế.
Cửa phòng ngủ khóa từ bên trong nên Tường Vi không thể nhìn vào được. Linh nhìn Tuyết vừa nhảy phốc lên ghế và dúi đầu vào lòng
mình, ánh mắt nó rất buồn. Có lẽ từ khi Đại gặp chuyện không may, anh đã không chăm sóc nó cẩn thận và chu đáo như trước đây được nữa.
- Anh Đại, anh mở cửa ra đi. Nếu anh không mở cửa thì em sẽ đợi ở ngoài này – Tường Vi nói như van nài.
Đáp lại lời của cô chỉ là sự im lặng.
Linh nhìn An vừa ngồi xuống bên cạnh mình, thấy hai tay anh cứ đan chặt vào
nhau không nói gì, cô định nói vài câu nhưng lại thấy không thích hợp.
Tường Vi còn gọi thêm vài câu nữa nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Đúng lúc này, cửa chính mở ra, người bên ngoài chưa bước vào nhưng người bên trong đã nghe thấy tiếng nói:
- Ơ, sao cửa lại mở thế này?
Linh là người duy nhất không có phản ứng gì vì cô đã nhận ra chủ nhân của âm thanh êm ái, dễ nghe này.
Huyền bước vào trong phòng, kinh ngạc nhìn ba vị khách, mãi sau mới có phản ứng:
- Mọi người là ai? Sao lại vào được trong nhà? Tôi đã khóa cửa trước khi đi làm rồi mà?
- Chào cô, chúng tôi là bạn của anh Đại. Là con chó của anh ấy mở cửa cho chúng tôi vào – An lên tiếng thay hai cô gái.
Huyền lại bị kinh ngạc một lần nữa khi thấy con Ngao Tạng màu trắng như tuyết đang ngoan ngoãn rúc vào lòng Linh. Con chó ấy chưa bao giờ thân thiện
với ai ngoài chủ của nó, điều này đủ để trong đầu Huyền xuất hiện một
dấu hỏi to đùng về cô gái nhìn vừa lạ vừa quen đang ngồi trên ghế kia.
Ngay từ lúc vừa nhìn thấy Linh, Huyền đã ngờ ngợ, nhưng rồi lại nghĩ
chuyện đó không thể xảy ra nên gạt ngay ý nghĩ đó đi.
Mặc dù
chuyện Lâm là bố đẻ của bé Như Ý đăng đầy trên báo, nhưng chuyện Linh là dì của nó thì lúc này mới chỉ có người trong gia đình ông Phương biết
mà thôi.
Hơn nữa, làm sao Huyền có thể nghĩ được, cô gái người
làm nhìn quê mùa, thô kệch khi ấy lại là cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt
mình bây giờ. Cô gái trước mắt cô không chỉ quý phái trong cách ăn mặc,
mà ngay cả khí chất cũng đặc biệt, khí chất này không phải một cô gái
quanh năm ở nơi đồng ruộng có thể có được.
Một cô gái thế nào mà có thể gần gũi được với Tuyết?
Huyền càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa cô gái đó và Đại. Nhìn cô ngồi trên
ghế, Huyền chợt có cảm giác cô ta mới chính là nữ chủ nhân trong căn
phòng chứ không phải cô, mặc dù cô đã đinh ninh trong đầu rằng không sớm thì muộn, cô và Đại cũng sẽ làm đám cưới. Việc anh không từ chối sự
chăm sóc cũng như dâng hiến của cô mấy hôm nay càng củng cố suy nghĩ đó
trong đầu Huyền.
Rồi Huyền đưa mắt nhìn Tường Vi, đúng lúc bắt
gặp cô gái nhỏ đang nhìn mình. Khi Huyền còn đang mải thăm dò Linh thì
Tường Vi cũng đồng thời đặt câu hỏi về Huyền. Trong thâm tâm, Tường Vi
cũng đoán được Huyền chính là người mà Đại từng nhắc tới trước đây, rằng có thể anh sẽ