
với chị Huyền ạ?
- Ngày nào con Huyền cũng tới đó cơm nước cho nó xong mới về nhà, nhưng
cũng không khuyên bảo được thằng Đại cái gì. Nó bướng bỉnh lắm. Nếu cháu có gặp thì khuyên nó vài câu giúp bác nhé!
- Vâng. Cháu tới đây còn định bàn với bác về chuyện của Như Ý. Mặc dù cháu rất lo lắng cho
bé, nhưng thay đổi hoàn cảnh sống liên tục cũng không phải là tốt cho
nó. Nếu gia đình vẫn có thể chăm sóc tốt cho con bé được thì cháu sẽ để
bé sống ở đây với gia đình. Nhưng nếu khó khăn quá thì cháu sẽ nuôi và
chăm sóc bé, đợi tới khi con bé đủ tuổi đi học hãy tính tiếp, ý bác thế
nào ạ?
- Như Ý là giọt máu của gia đình bác, dù thế nào thì hai
bác vẫn muốn con bé được sống ở đây cùng ông bà, cùng bố và các chú nó.
Nhưng chuyện này bác không quyết định được, phải chờ xem ý thằng Đại thế nào đã. Bác không muốn cháu có thêm gánh nặng, cháu còn cuộc sống
riêng, rồi còn lập gia đình…
- Cháu không phải là người may mắn
trên con đường học hành, nhưng công việc hiện tại của cháu cũng cho cháu một mức lương đủ sống. Còn lập gia đình thì lúc này cháu vẫn chưa có ý
định tiến xa hơn với bạn trai của mình. Cháu muốn dành thời gian nhìn
Như Ý lớn khôn đã.
- Cậu con trai nào mà lấy được cháu thì thật
có phúc. Hay chuyện này cứ để bác bàn thêm với thằng Đại đã nhé! Bây giờ cháu cứ để Như Ý ở đây, bác sẽ bắt nó về nhà để chăm lo cho con bé.
- Vâng. Chiều nay cháu ở đây, ăn cơm chiều xong cháu sẽ về.
- Hay quá! Lâu rồi bác không được ăn cơm cháu nấu.
Ông Phương cười, những nếp nhăn lại hiện ra nơi khóe mắt. Trong đôi mắt già nua đó còn ánh lên một chút niềm vui. Khi Linh quay lại khu chung
cư thì trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa đầu mùa không bao giờ báo
trước khi nào sẽ tạnh. Có khi mưa đấy rồi lại tạnh ngay đấy, cũng có khi mưa dầm mưa dề hết ngày tới đêm. Linh không thích những cơn mưa khi nó
luôn đem lại cho cô cảm giác ướt át và khó chịu vô cùng.
Cô vừa
bước ra khỏi thang máy thì thấy có hai người đang ngồi dựa vào một góc
hành lang nói chuyện với nhau. Một trong hai người đó nhận ra cô trước,
bằng giọng vui vẻ, anh ta reo lên:
- Sư phụ…
Mặc dù còn
hơi kinh ngạc một chút về sự xuất hiện đột ngột này nhưng cô vẫn nhận
ngay ra chàng trai đó. Chàng trai hơn tuổi đáng mến luôn gọi cô một cách thành kính là “sư phụ” dù những gì cô dạy cho anh chỉ là tình yêu với
nghề đầu bếp mà thôi.
Anh là một chàng trai đặc biệt khi lặn lội từ Nevada sang tận California tìm Linh chỉ để học nấu ăn. Ban đầu cô
không biết tại sao anh lại phải làm như thế, sau đó An nói rằng anh đã
xem cô thể hiện tài năng ở cuộc thi Master Chef và giống với rất nhiều
người khác, anh thích mê phong cách của cô. Dù không được nếm những món
ăn cô làm ra sao nhưng chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được tài năng
của cô và sự tuyệt vời của những món ăn. Hay nói một cách khác, An thần
tượng cô. Cô chính là người đã cho anh quyết tâm đi học nấu ăn trong
những ngày lông bông không biết định hướng cuộc đời mình thế nào.
An lặn lội từ tận Cô Tô về Hà Nội tìm cô. Tìm không thấy cô, anh lại tìm
đến Nhật Lệ, xin Nhật Lệ địa chỉ của cô tại California và bay sang đó
tìm cô. Anh đã hăng hái xin làm đầu bếp phục vụ trong nhà hàng Việt nơi
cô làm chỉ để có cơ hội làm quen và học nấu ăn cùng cô. An và Cường, hai người vừa là đồng môn khi cùng tham gia học nấu bếp, vừa là tình địch
khi cùng theo đuổi cô. Nhưng cuối cùng, An từ bỏ tình cảm của mình. Sau
này, cô về nước trước, An vẫn đang theo học ở một trường đại học tại Los Angeles. Mặc dù nghe Cường nói An đã về nước, nhưng Linh vẫn rất ngạc
nhiên khi nhìn thấy An trước cửa nhà mình vào lúc này.
Ngạc
nhiên hơn khi An đi cùng với Tường Vi, một trong những cô bạn gái của
Đại mà Linh từng gặp qua. Khi cô về, họ còn đang nói chuyện gì đó rất
vui vẻ, không giống như hai người xa lạ. Tường Vi không tỏ ra kinh ngạc
khi thấy An gọi cô như thế, rõ ràng là cô gái này biết mối quan hệ giữa
Linh và An.
- Ngạc nhiên quá, sao anh lại biết em ở đây? – Linh
mỉm cười khi An bước lại gần, nếu cô không nhanh lùi lại một chút thì có lẽ An đã ôm chầm lấy cô.
Chợt nhận ra đang ở Việt Nam và nghĩ
tới khoảng cách giữa hai người, An ngượng ngùng thu lại hai cánh tay
đang chuẩn bị dang ra. An nhìn cô một lượt rồi mới thực sự cảm thấy yên
tâm khi cô vẫn khỏe mạnh, chỉ hơi gầy hơn trước một chút.
Tường
Vi cũng tiến lên chào cô. Hai người đã gặp nhau một lần, nhưng vẫn có
cảm giác hơi xa lạ, có lẽ là do mối quan hệ với Đại mà cả hai người đều
ngầm đặt đối phương ở vị trí đối thủ của mình.
- Em đã nghe nói anh về nước và làm ở resort của gia đình ở Cô Tô – Linh nói với An khi mang nước ra cho anh và Tường Vi.
- Anh về được một thời gian rồi, cũng muốn về Hà Nội thăm mọi người ngay nhưng do công việc mới bận rộn quá.
- Mà sao hai người lại đi cùng nhau?
- Anh và Vi tới thăm anh Đại. Lần trước gọi cho anh Cường thì nghe nói em vẫn đang ở quê nên anh không nghĩ gặp được em thế này? Nghe nói giờ em
làm ở nhà hàng của anh ấy?
- Vâng. Em làm ở đó mới từ đầu năm nay thôi. Sao tới thăm anh Đại mà lạ