
g như một gã công tử hư hỏng, sống trong nhung lụa và được nuông chiều quá mức. Không ai biết, đằng sau đôi mắt đáng sợ ấy là cả
một cuộc sống đau khổ như thế nào.
- Vậy ra đây là cô gái mà
thằng em anh đang theo đuổi – Hắn lại một lần nữa xoa nhẹ bờ eo mảnh
khảnh của cô gái, nói như thì thầm – Vua Đầu Bếp trẻ nhất của giải
Master Chef. Quán quân của Siêu Đầu Bếp Mỹ. Á quân của giải Đầu Bếp Toàn Cầu. Chậc, cũng không tệ.
- Anh có hứng thú với con nhỏ? – Cô gái hứ một tiếng kiêu kỳ rồi hỏi.
- Ừ, tất nhiên. Đây là người đàn bà của em trai anh cơ mà, anh rất có
hứng thú với những gì là của nó – Hắn lại cười, nói nửa đùa nửa thật,
dường như hắn rất thích nhìn phụ nữ ghen tuông.
- Có gì hay ho đâu. Em có thể khiến cho ả ta thân bại danh liệt.
- Được rồi, anh biết em là bà hoàng truyền thông, nhưng trước khi anh cho phép, em tuyệt đối không được làm gì với những điều xung quanh thằng
Cường – Hắn nâng cằm cô gái, nói một câu nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô ả
cả người nổi đầy gai ốc.
- Em biết rồi mà. Nhưng đừng bao giờ tỏ ra có hứng với đứa con gái khác ngay trước mặt em như thế, em không
thích – Cô ả phụng phịu.
- Ha ha… Cưng thấy thằng em anh thế nào?
- Đẹp trai, nho nhã, lịch thiệp, nói chung là cũng được.
- Đàn bà lúc nào cũng bị cái vẻ bề ngoài đánh lừa. Nếu nó tốt đẹp như thế thì đã không vì tranh đoạt một đứa con gái mà dồn ép bạn thân của mình
tới mức phá sản – Hắn nhấp một ngụm rượu mỉm cười.
- Vậy tiếp theo anh định làm gì?
- Chẳng cần làm gì cả, đợi thôi.
- Đợi gì?
- Đợi nó tự lộ sơ hở. Khi người ta chìm đắm trong tình yêu, họ thường để
lộ những yếu điểm chết người. Anh đợi thằng em anh tự lộ sơ hở của nó.
Bây giờ cứ để nó hả hê một chút với chiến thắng trên tình trường đi. Em
có hiểu câu: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng” là thế nào không?
- Tất nhiên rồi. Nhưng việc chiếm lấy toàn bộ tập đoàn Hoàn Mỹ không dễ
đâu. Bà Phượng hiện còn nắm giữ tới mười phần trăm cổ phần, nếu như
không có được số cổ phần đó thì anh khó lòng nắm được tập đoàn trong tay lắm. Mà bà Phượng thì đời nào chịu nhượng cho anh chứ?
- Ai
cũng có yếu điểm cả. Yếu điểm của thằng Cường là con nhỏ người yêu nó.
Còn yếu điểm của mẹ cả anh chính là thằng con quý báu ấy. Anh không tin
không làm bà ta nhả ra số cổ phần đó được – Gã đàn ông bình thản nhìn về sân khấu phía trước, dường như những gì cô gái đề cập tới không làm hắn bận tâm một chút nào.
Hắn đã phải nhẫn nhịn quá lâu rồi. Hắn
thậm chí phải chịu cúi đầu như một con chó cho mẹ con họ tha hồ chà đạp, tha hồ sỉ nhục, cũng vì một ngày hắn có thể ngẩng đầu lên được.
Hắn – Vũ Tuấn Phong – sẽ đòi lại tất cả những gì vốn đáng thuộc về mình! Linh nghe tin Đại phá sản cũng là chuyện của hai tuần sau đó!
Những cơn mưa rả rích đầu mùa đã giữ chân hai dì cháu ở quê suốt hai tuần
liền. Mưa nhiều đến nỗi thím Mơ phải than vãn: năm nay không biết có úng lụt gì hay không đây?
Trong hai tuần này, Đại chỉ gọi điện cho
Linh đúng ba lần, mỗi lần không quá một phút, chỉ để đảm bảo là Như Ý
vẫn khỏe. Anh thậm chí còn không kịp hỏi thăm cô. Rồi những cơn mưa,
những cuốn sách, những chương trình nấu ăn của vòng loại cuộc thi Master Chef trên TV, và cả đứa cháu yêu đang tập đi, tập nói đã kéo cô vào một vòng xoáy mê mải để quên lãng đi mọi thứ. Cô ít nghĩ tới Đại, cũng ít
nghĩ về mối quan hệ nhập nhằng giữa mình và Cường hơn.
Ngày đưa
cô trở lại Hà Nội, Cường đã bình thản kể cho cô nghe chuyện xảy ra với
Đại thời gian gần đây. Tất cả phản ứng mà Linh có là bàng hoàng, ngơ
ngác nhưng cô vẫn im lặng. Cô có cảm giác như mình đang bị tất cả phản
bội khi là người biết chuyện sau cùng. Nhưng mặt khác, cô lại không thể
giận dữ với Cường vì cô biết cơn giận sẽ tố cáo khoảng tối bấy lâu nay
cô vẫn che giấu trong tim, một thứ tình cảm mà chính bản thân cô cũng
không hoàn toàn dám đối diện.
Một cái án làm ăn treo lơ lửng
trên đầu Đại vì đã có tới hơn một trăm khách hàng bị ngộ độc trong một
tiệc cưới sau khi uống rượu do nhà hàng Phương Đông cung cấp. Khi cơ
quan chức năng tiến hành kiểm tra hầm rượu, phát hiện có quá nửa số rượu trong hầm là rượu giả, rượu pha chế sai nồng độ. Đại lập tức bị thu hồi giấy phép kinh doanh, thậm chí anh còn bị tạm giam để điều tra. Ngoài
ra, Đại còn phải nộp hàng tỷ đồng và phải bồi thường cho khách bị ngộ
độc mà quá nửa trong đó là những người có tiền và có quyền lực.
Đại bị tạm giam hai ngày thì được bảo lãnh ra nhưng bị nghiêm cấm di chuyển để phục vụ điều tra. Đây là thời gian khó khăn nhất của anh, vậy mà Đại vẫn tỏ ra như không có gì khi gọi điện thoại cho cô.
Trở lại Hà Nội, Linh không chạy đi tìm Đại ngay mà tới tận hôm sau, vào buổi sáng, cô mới đưa Như Ý tới nhà anh. Khi cô tới nơi thì ông Phương đang ngồi ở ngoài đình bên trong vườn theo thói quen, với tờ báo sáng và ấm trà
đặc. Thấy cô tới, ông vui vẻ ôm lấy đứa cháu nội và mời cô vào nhà. Khi
ông cười, Linh càng thấy rõ những nếp nhăn hai bên khóe mắt ông, đôi con ngươi đỏ vằn những tia máu, kết quả của nhiều đêm khó ngủ. Ông Phương
gầy rộc đi, mái đầu đã