Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323552

Bình chọn: 7.5.00/10/355 lượt.

a bước vào phòng Đại.

Vừa nhìn vào căn phòng sáng mờ mờ, cô không nhịn được mà thét lên giận dữ:

- Thật là tức chết mất. Linh bước vào phòng, cố tránh để không dẫm lên quần áo rơi lả tả đầy

trên sàn, tới cạnh giường của Đại. Anh trùm chăn kín đầu, cô kéo ra, sờ

một tay lên trán anh, thấy anh hoàn toàn không giống đang bị ốm thì càng nổi điên lên. Cô lập tức tát nhẹ hai cái lên má anh, gằn giọng:

- Đồ lười nhác, dậy cho em.

Đại khó nhọc mở mắt, giả vờ ngái ngủ một chút, sau đó cất giọng kinh ngạc:

- A… em tới khi nào vậy? Mấy giờ rồi? Mấy hôm nay anh mệt quá, không ngờ ngủ không biết gì nữa.

- Anh dậy mà xem anh làm gì với căn nhà này đi. Không thèm dọn dẹp, bát

không rửa, quần áo không giặt, đến con cái ăn gì uống gì cũng chẳng thèm quan tâm. Ngày trước anh đâu có sống bừa bộn thế này. Nếu đã không tự

chăm sóc mình được thì đừng ra ở riêng nữa – Linh kéo rèm cửa sang một

bên cho ánh sáng chiếu vào, sau đó mở bung cửa sổ để cái mùi nước hoa

ngào ngạt lẫn với mùi hôi của quần áo tản bớt ra ngoài.

- Anh mệt lắm, cho anh ngủ thêm chút đi – Đại lười nhác cuộn chăn lại, vẫn không có ý định rời giường.

- Anh thuê người giúp việc đi, hoặc lấy vợ đi, thế nào cũng được. Nếu

không tôi sẽ tự mang Như Ý về nuôi đấy, cho anh thích sống thế nào thì

sống – Linh quay lại, chống nạnh nhìn anh, sau đó tiếp tục kéo chăn ra

khỏi người Đại.

- A, lạnh quá! – Đại rên lên một tiếng khi Linh kéo bật cái chăn ra.

Linh trợn trừng mắt, gương mặt hơi đỏ lên, thì ra Đại đi ngủ mà không mặc gì ngoài một chiếc quần con.

- Em muốn ăn thịt anh thì cũng đâu cần phải mạnh mẽ như thế. Em chỉ cần

nói một câu là anh tự chín rồi dâng lên tận miệng em cơ mà – Đại càu

nhàu nói, lại giật cái chăn quấn vào người, mặt đỏ tía lia giống như con gái mới lớn lần đầu bị người khác giới nắm tay vậy.

- Anh… – Linh giận tới cứng họng.

- Được rồi. Anh biết em có uy của một bà vợ lắm. Nhưng em thấy đấy, anh

gà trống nuôi con thế này làm sao có thể chăm lo chu toàn mọi thứ được.

Vừa lo đi làm, lại phải đưa đón con đi học, rồi lo cho nó bữa tối nữa…

- Vậy thì anh lấy vợ đi. Tôi thấy có nhiều cô gái muốn nâng khăn sửa ví

cho anh lắm đấy – Linh cau có đáp, không ngừng nhặt nhạnh quần áo rơi

trên sàn nhét vào giỏ.

Đại mỉm cười nhìn cô đang lúi húi dọn phòng, nhưng thấy cô nhìn mình thì anh lại nhăn nhó, tiếp tục than thở:

- Ai nào? Làm gì có ai? Em đừng có suy bụng ta ra bụng người.

- Anh nói cái gì? – Linh trợn mắt – Ai nói tôi muốn làm vợ anh?

- Ừ, ai nói nhỉ? Anh không nói. Là em tự nói đấy thôi – Đại giả ngu đáp.

Nhưng anh chưa kịp cười thì đã ăn trọn một đống quần áo bẩn của mình vào mặt. Rõ ràng anh đã chọc cho Linh tức đến nỗi muốn động tay động chân rồi.

- Cút ra khỏi giường để tôi còn dọn – Linh hét lên.

- Sao, giận anh à? – Đại nhìn cô cười một cách xấu xa và nham hiểm.

- Anh cút hay tôi cút? – Linh trừng mắt hỏi lại.

- Được, được, anh ra ngoài là được chứ gì, nhưng em phải lấy quần áo cho anh đã, lạnh chết đi được.

Linh giận dữ nhìn anh, sau đó cũng mở tủ, lấy ra một bộ quần áo thể thao cho Đại.

- Đây. Đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới sân khu chung cư trông con đi.

- Rõ, bà xã.

Linh quay mặt đi trong khi Đại vui vẻ mặc quần áo. Cô lại bàn làm việc của

anh, lôi mấy đôi tất nhét ở trong ngăn bàn ra, nhăn mũi vất chúng vào

giỏ. Còn đang hí hoáy dọn đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, đột nhiên cô

thấy một cái bóng trùm lên mình, sau đó một cánh tay từ phía sau vươn

tới ôm lấy cô và mạnh mẽ nhấc cô lên, đặt cô nằm lên giường.

- A… anh…

Linh kinh hãi hét lên, nhưng lập tức tiếng của cô đã tắt ngúm vì đôi môi của Đại đã khóa chặt lấy môi cô. Linh vùng vẫy, nhưng lại bị sức nặng của

cơ thể anh đè tới nỗi không cựa quậy được một chút nào. Một nụ hôn táo

tợn và mạnh mẽ khiến Linh không tài nào thở nổi. Cho đến khi mặt cô

chuyển từ đỏ sang trắng rồi anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô. Linh

tham lam hít vào một ngụm không khí, sau đó trừng mắt nhìn anh:

- Anh muốn chết sao?

- Ừ… – Đại hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi chút nào, câu này anh đã nghe quen tai rồi.

- Anh…

- Làm vợ anh nhé! – Đại nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô, đột nhiên cười và đề nghị.

- Đừng có đùa, mau xuống tìm bọn trẻ đi.

- Em lại lảng tránh vấn đề rồi – Đại lắc đầu, dứt khoát không muốn buông tha cô – Anh thực sự nghiêm túc muốn cưới em đấy.

- Không muốn – Linh đáp không do dự.

- Tại sao? – Đại nhìn cô nghi hoặc.

- Không muốn là không muốn – Linh đẩy Đại ra khỏi người mình.

Đang định chồm dậy, cô lại lập tức bị anh dùng thân thể mình đè xuống một lần nữa.

- Hôm nay em không đồng ý thì đừng hòng thoát khỏi anh.

- Anh định làm gì chứ?

- Anh chỉ muốn nói lời cầu hôn em – Đại nhìn vào mắt cô, thành thực nói.

- Vậy thì câu trả lời anh cũng có rồi còn gì.

- Anh muốn nghe em nói: “Em đồng ý”.

- Nằm mơ đi.

- Được, vậy chúng ta tiếp tục.

Đại cúi xuống định hôn cô nhưng Linh đã lập tức nghiêng đầu, để anh hôn

trượt lên cổ mình. Đại không bận tâm, anh đưa môi hôn lên tai cô, sau đó cắn nhẹ vào dái tai cô một cái, cất giọng thì thào:

- Anh sẽ


Teya Salat