
ông?
- Con nhớ bố nhất – Alex gật đầu cười toe toét, sau đó nó khệ nệ kéo lê cái vali của Đại vào nhà.
- Papa có nhớ mua quà cho con không vậy? – Như Ý đang ngồi học bài ở bàn ngoài, ngoảnh cổ lại hỏi.
- Hai chị em có đủ cả – Đại cười – Mẹ đâu?
- Mẹ đi nghỉ rồi – Alex nhanh nhảu đáp.
- Mẹ mệt sao? – Đại ngạc nhiên hỏi, bình thường giờ này Linh chưa bao giờ đi ngủ.
- Vâng… papa đi tắm đi, con dọn cơm cho – Như Ý rời khỏi ghế, ra vẻ người lớn nói.
- Học bài đi, cơm nước chút nữa bố sẽ tự lấy ra được. Bố xem mẹ thế nào.
Đại nói với hai đứa trẻ rồi đi về phía phòng ngủ.
Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được cảnh cuối tuần lại phải sang dọn dẹp
cho bố con Đại, thương Như Ý không được chăm sóc cẩn thận, Linh đồng ý
cho hai bố con dọn về ở chung với hai mẹ con cô. Dù vậy, mặc cho Đại năn nỉ thế nào, cô nhất định không chịu đi đăng ký kết hôn với anh, chỉ
muốn hai người sống theo kiểu góp gạo thổi cơm chung, cùng có chung
những đứa con để chăm sóc mà thôi.
Từ lúc chuyển về đây sống
chung với hai mẹ con Linh, Đại cảm thấy hạnh phúc hẳn. Anh thực sự được
sống trong một gia đình mà mình từng mơ ước. Sáng dậy anh đưa hai đứa
nhóc đi học, đưa cô tới chỗ làm. Chiều anh đón cả ba mẹ con về. Cô nấu
cơm chiều, anh tắm cho lũ trẻ và chơi với chúng, rồi dạy chúng học. Gần
đây, vì Phương Đông chuẩn bị khai trương nên Đại bận rộn hơn, có khi
phải làm tới tận khuya, nhưng trong lòng thì không cần phải lo lắng
chuyện con cái ở nhà nữa. Cô cho anh có cảm giác an toàn của một hậu
phương vững chắc.
Đại bước vào phòng, Linh đang nằm ngủ trên
giường. Anh tháo tất, nhét nó vào giầy, sau đó nằm dài xuống cạnh Linh.
Thấy cô vẫn có vẻ không chịu thức dậy đón anh trở về, Đại đặt một tay
lên tóc cô, vuốt những sợi tóc ở trên má sang một bên, sau đó in lên má
cô một cái hôn.
- Anh về rồi à? – Linh mở mắt ra, mệt mỏi hỏi – Ăn gì chưa? Em có để phần thức ăn đấy. Ăn đi rồi cho bọn trẻ ngủ nhé!
- Còn sớm. Mình tranh thủ chút đi… – Anh kéo chăn chui vào nằm cạnh cô, tay bắt đầu sờ soạng.
Linh gạt tay anh ra, khó chịu nói:
- Em mệt lắm. Đừng đụng vào em.
- Vợ… Anh đi công tác mười ngày, em có biết anh nhớ em thế nào không? Anh thèm muốn chết rồi đây.
- Anh tự đi ra hay để em đạp anh xuống giường – Lịnh trừng mắt nhìn anh,
dường như cô thực sự khó chịu khi bị đánh thức giữa chừng thế này.
- A, thôi được, nể tình em không khỏe nên anh tha cho em. Nhưng ngày mai
em sẽ biết tay anh – Đại tỏ vẻ giận dỗi, sau đó cố tình hôn cô một cái
nữa anh mới chịu bước ra ngoài.
Hai đứa trẻ đang tranh nhau xem phim hoạt hình trên tivi, chí chóe đến nhức cả óc. Đại nghiêm khắc nhìn hai đứa con, sau đó nói:
- Mẹ đang mệt, các con yên lặng học bài rồi đi ngủ sớm.
- Dạ… – Hai đứa thấy anh tỏ ra nghiêm nghị thì lập tức ngoan ngoãn chấp hành.
- Mà mẹ ốm lâu chưa? Có uống thuốc hay gọi bác sĩ không? Sao lúc bố gọi điện về không đứa nào bảo bố?
- Từ hôm papa đi mẹ ốm suốt, ăn cái gì là nôn ra cái đấy. Lúc nào cũng ôm khư khư cái nhà vệ sinh. Bác Phong đến thăm, có nói đưa mẹ đi khám mà
mẹ bảo không cần – Alex nhảy vào lòng anh ngồi, thật thà kể.
- Sao? Sao mẹ lại không đi – Đại lo lắng hỏi.
- Mẹ nói mẹ không bệnh nên không cần phải đi – Alex lắc đầu.
©STENT
- Không phải đâu. Mẹ ốm thật mà. Bà Ngân bảo chắc mẹ bị ốm nghén. Ốm
nghén là gì vậy papa? – Như Ý đang ngồi học bài cũng xem vào câu chuyện
của hai bố con.
- Cái gì? – Đại trợn mắt – Bà Ngân bảo như vậy thật sao?
- Vâng. Hôm qua bà và bác Kiên có tới thăm mẹ, con nghe bà bảo bác Kiên như thế – Như Ý ngây thơ gật đầu.
Ốm nghén?
Đại có cảm giác như mơ. Anh đã muốn cứ sống thế này, chiều theo ý cô thêm
một thời gian nữa, nhưng không ngờ trời lại giúp anh sớm như thế. Nếu
chuyện này là thật thì dù có phải cưỡng ép, anh cũng bắt cô phải ký vào
đơn đăng ký kết hôn bằng được. Đại lập tức đặt Alex đang ngồi trong lòng mình xuống ghế, sau đó chạy xộc vào phòng ngủ lần nữa.
- Linh, em còn mệt lắm không? – Anh lay cô một lần nữa.
- Anh phiền chết đi được. Không mệt thì em nằm đây ăn vạ à? – Linh cau có đáp.
- Em… em có bầu phải không? – Anh cúi xuống, dịu dàng xoa lên mặt cô, cố gắng không bật cười trước vẻ ngái ngủ của cô.
- Hả? Ai bảo với anh thế? – Linh mở trừng mắt, sau đó bối rối hỏi lại.
- Em đừng giấu anh. Anh biết hết rồi. Em đã đi khám chưa? Được mấy tháng rồi? – Đại không nhịn được hỏi liền mấy câu.
Mặc dù đã là bố của hai đứa trẻ, nhưng chúng đều không phải là giọt máu của anh. Tính ra thì cái thai trong bụng Linh mới chính là con đầu lòng của anh. Thế nên làm sao anh có thể không vui sướng đến phát điên được khi
biết mình sắp có con cơ chứ?
Linh nhìn anh đang cười ngốc nghếch trước mặt mình, cô lập tức chặn lại ngay ý định muốn nói dối anh.
- Hai tháng, em nghĩ thế.
- Em ăn không vào sao? Phải cố gắng ăn chứ, nếu không con làm sao mà khỏe lại được. Không được, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn lập tức mới
được – Đại quả quyết nói.
- Không… Cứ thế này cũng được.
- Em nói ngốc gì vậy? Nếu không đăng ký thì làm sao có thể làm giấy khai
sinh cho con?