
ông quá ba giây khiến Minh không kịp giảm tốc độ. Một chiếc xe khác với ánh đèn pha sáng rực
cũng đang chạy tới. Cái đầu to lớn, gớm ghiếc như quái vật của chiếc
container chồm ra từ trong sương mù. Minh lập tức lạng xe sang bên phải để tránh, nhưng sau đó xe anh quệt ngay phải chiếc mô tô đang nằm bên
này đường. Minh bóp phanh, chiếc xe chồm lên làm anh bay về phía trước
một đoạn. Minh lăn long lóc hơn mười vòng trên đường, cả người đau đớn.
Tuy nhiên, anh vẫn có thể ngóc đầu dậy nhìn. Ở bên kia đường, trước đầu
một chiếc ô tô tải, một người đang nằm im không nhúc nhích. Cú tông
thẳng vào đầu xe đã làm Hưng bất tỉnh tại chỗ. Xe của hắn bắn sang tận
bên này đường, đầu xe cũng đã tan nát theo cú va đập.
Minh cố
gắng nhúc nhích người, hình ảnh Linh lại ập tới trong đầu anh. Và anh
như được tiếp thêm sức mạnh, loay hoay ngồi dậy. Sau đó anh chống tay,
nặng nề đứng lên, mặc cho một bên mạng sườn đau nhói từng cơn.
Minh nhìn xung quanh một hồi, lê từng bước tập tễnh về phía Hưng. Kéo Hưng
ngồi dậy, thấy máu từ trán hắn chảy đầy xuống mặt, Minh vội lột chiếc mũ bảo hiểm của hắn ra. Sau đó anh đưa tay vào túi áo trong của hắn sờ
soạng một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại.
Minh bấm gọi cấp cứu, sau đó kéo Hưng ngồi dựa vào sát mép cầu, sơ cứu cho hắn
giống như hướng dẫn trong điện thoại. Làm xong, Minh cũng ngồi dựa vào
đó, thở hồng hộc. Sau đó anh lại tập tễnh đi sang bên kia đường, dựng
chiếc xe của mình dậy, nó cũng bị va đập mạnh nhưng không đến nỗi te tua như xe của Hưng. Khi nghe thấy tiếng còi cấp cứu hú lên ở đằng xa, Minh ngoảnh đầu nhìn Hưng rồi sau đó lại nhấn ga, chiếc xe chạy thẳng về
phía trước. Anh còn phải hoàn thành nốt chặng đường cuối cùng và cứu
Linh về. Những chuyện khác, anh không quan tâm nữa.
Tên đàn em
của Hưng vẫn đang đứng đợi ở đầu cầu Thanh Trì, hắn hằn học nhìn Minh
khi anh tới và lấy chiếc khăn trắng. Anh cắn răng để nén lại cơn đau bên mạng sườn, rồi nói với hắn:
- Bỏ thái độ đó đi. Đại ca của tụi mày thua rồi, và sẽ không đến đích đâu. Nó đang được đưa vê bệnh viện 198 để cấp cứu.
- Đại ca làm sao? – Hắn nghe vậy thì lắp bắp hỏi.
- Đâm vào một chiếc ô tô ở trên đường đi. Nhưng không sao, cú va đập quá
mạnh nên nó bị choáng thôi, chiếc xe vẫn nằm ở đó, nên tới mà dọn dẹp
trước khi công an tới đi.
Khi anh nhìn thấy Linh thì cô đang bị
trói và bịt chặt miệng, ngồi co ro ở một góc. Mấy tên đàn em của Hưng
đang canh giữ Linh nghe thấy tin đại ca chúng bại trận thì vội vàng lên
xe chạy mất, chỉ còn lại Minh và Linh. Minh dựng xe, vội tới bên cạnh
Linh. Anh tháo găng tay của mình rồi vội lột miếng băng dính ở miệng cô
ra. Lúc vô tình chạm tay vào má cô, anh thấy má cô ướt và lạnh ngắt,
dường như Linh đã khóc rất nhiều.
- Không sao rồi, anh sẽ đưa em về – Minh ốp bàn tay lên má cô.
Linh không nói được câu gì, chỉ khóc òa lên. Minh kéo cô dựa vào ngực mình
rồi vươn tay ra sau lưng Linh, cởi dây trói cho cô. Linh dường như kiệt
sức nên dựa hẳn vào anh khiến Minh cảm thấy bên sườn càng đau hơn nhưng
anh vẫn cắn răng để không bật ra thành tiếng kêu, vừa cởi trói, vừa dỗ
dành cô:
- Anh đã thắng rồi, không sao đâu. Chúng ta đi về nào.
- Em… sợ… – Linh nói được hai tiếng này rồi ngất xỉu.
Minh thấy cả người cô lạnh ngắt, vội vàng ôm lấy Linh, lay cô dậy. Anh cởi
cả áo khoác ngoài, trùm lên người cô. Mãi một lúc sau, có lẽ cảm thấy ấm áp hơn, Linh mới lại tỉnh lại. Cô mỏi mệt nhìn Minh, chỉ thấy gương mặt anh đầy vẻ lo lắng.
- Về thôi. Em đi được chứ?
Minh nói
rồi dìu cô đứng dậy. Linh hơi tì vào cánh tay anh bước đi. Minh giúp cô
trèo lên xe, đội chiếc mũ bảo hiểm của mình lên đầu cô. Linh lắc đầu
nói:
- Anh đội đi, anh lái xe mà.
- Anh không sao. Em đội đi cho ấm. Đêm lạnh lắm đấy – Minh mỉm cười.
Linh ôm chặt lấy Minh. Cô thấy cả người Minh run lên vì gió lạnh. Nhường áo
khoác cho cô nên lúc này Minh chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi duy nhất mà thôi.
- Anh dừng lại đi, mặc áo vào cho đỡ lạnh. Em không sao đâu.
- Ngồi yên đi, anh đi nhanh nên sẽ về nhà nhanh thôi – Minh vẫn giữ nguyên tốc độ.
Lúc này không còn trong cuộc đua nhưng Minh cũng đi rất nhanh, anh tự tin
hơn trước nhiều vì anh đã cứu được Linh. Cô thậm chí còn đang ôm anh từ
phía sau.
- Nhưng anh không…
- Không lạnh đâu. Cứ ôm anh như thế, dù có là Bắc Cực anh cũng cảm thấy không lạnh chút nào – Minh cười, ngắt ngang lời cô.
Linh lặng yên, cô hiểu lời Minh nói. Hiện tại cô đã quá mỏi mệt chẳng thể
cất tiếng được nữa. Mọi chuyện, để sau này hãy nói. Bây giờ cô thực sự
muốn có một người để mình dựa vào như thế này. Linh chợt nhận ra, lưng
của Minh thật rộng và vững chãi. Ngày hôm sau, ông bà Phương vội vàng bắt Lâm
đưa Minh vào bệnh viện kiểm tra khi thấy anh kêu đau một bên mạng sườn.
Cả hai ông bà chẳng còn tâm trí bắt con giải thích tại sao đi từ sáng
tới tận đêm mới về, chỉ hỏi lý do tại sao bị thương. Minh hồ đồ giải
thích rằng do không cẩn thận nên bị ngã xe. Ông bà thấy xe của anh đầy
vết trầy xước thì lập tức tin ngay. Ông Phương chỉ mắng con một