
hắc
của anh, xuống giọng năn nỉ:
- Tên nó là gì thế anh? Nói cho em nghe coi nào. Nào, nào…
- Ăn xong món đó anh sẽ nói cho em biết tên – Đại lắc đầu từ chối ngay.
- Tại sao?
- Nói ra thì chắc gì em đã dám ăn.
- Anh ăn được thì có gì mà em không ăn được. Hồi lên Tây Bắc, món thắng cố mà em còn ăn được, hừ hừ…
- Ha ha, món này không cần bàn cãi về mùi vị đâu nhóc. Chỉ là cái tên có
chút… ờ… hơi thô tục, nói ra sợ em ăn tiêu không được, nên thôi, để ăn
xong anh sẽ nói cho em biết.
- Nhớ đó…
Đêm xuân Hà Nội đã ấm áp trở lại, người ra phố không cần phải co mình trong những trận gió lạnh tê tái như dịp cuối năm nữa.
Như ai đó từng nói.
Hà Nội đẹp nhất về đêm…
Ánh đèn phố phường hòa nhịp hơi thở cùng màn đêm sâu lắng khiến cho Hà Nội
như một bức tranh nhiều màu, có những khoảng tối và khoảng sáng hòa
quyện lẫn nhau. Những người yêu Hà Nội, có lẽ nhớ nhất là những đêm Hà
Nội, rong ruổi suốt từ con phố này sang con phố khác, chạy dưới những
tán cây cao như đi trong một đường hầm dài thâm trầm và bí ẩn, hay buông thả mình để tự đi lạc trong những con phố mà vài chục mét lại có một
nhịp đèn. Đi qua những con đường dài hun hút gió quanh những hồ lớn
trong lòng thành phố, giữa mùa hè mà đôi khi có cảm giác rét lạnh cả
người. Không gian Hà Nội là sự giao hòa giữa những nét cổ điển Á Đông
với những nét hiện đại Tây phương, giữa quá khứ và hiện tại, giữa hối hả và bình yên.
Hà Nội như một cô nhân tình, xinh đẹp trẻ trung
khi ra phố, rất mộc mạc, chân phương, dịu dàng, đằm thắm khi chào đón
người thân yêu trở về nhà. Nó làm người ta yêu si mê, yêu điên đảo, yêu
không dứt ra được.
Hai người cứ thế sóng bước bên nhau, rì rầm
trò chuyện, như một đôi nhân tình dìu nhau trên phố. Đi qua con phố dài
đèn điện sáng trưng thì cả hai rẽ vào trong một ngõ nhỏ. Con phố đã vắng hẳn người, chỉ còn vài cửa hàng ăn đang hoàn thành nốt công việc dọn
dẹp cuối cùng trước khi nghỉ bán.
- Đến rồi.
Đại cười và dừng lại trước một cửa hàng đã vắng hẳn khách, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế băng dài, lặng lẽ đốt thuốc. Phía sau ông, một đôi vợ chồng trung niên đang bận rộn thu dọn hàng quán của mình.
Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn thì biết đây là một hàng phở.
- Anh
đúng là nói dóc, ăn phở thì nói luôn là ăn phở… – Tường Vi vươn tay nhéo một cái vào eo của Đại tước khi anh bước hẳn vào quán đó.
Đại
cười và lên tiếng chào ba người ở trong. Thấy anh, hai ông bà chủ quán
cười chào lại, còn người đàn ông đang hút thuốc trên ghế băng thì hớn hở vẫy tay:
- A, chú em, lâu lắm rồi mới thấy. Lấy vợ rồi đấy à?
Thấy người đàn ông nhìn vào mình và hỏi như thế thì Tường Vi hơi đỏ mặt, lí nhí chào ba người lớn tuổi này.
- Dạ không, đây là cô bạn cháu ở Sài Gòn ra chơi, hai anh em đi ăn đêm thôi – Đại giải thích.
- A, là con gái miền Nam hả? Ngồi đi cháu, không cần phải ngại, thằng nhóc này uống rượu với chú suốt ấy mà.
Tường Vi phải cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe người đàn ông gọi Đại
là “thằng nhóc”. Đại cầm lấy chai rượu ở một bên, mở nút chai bằng gỗ
rồi rót vào hai cái chén. Sau khi uống cùng người đàn ông một chén, Đại
mới nói tiếp:
- Dạo này cháu bận quá! Hôm nay chú cũng về muộn nhỉ?
- Tao tính về lâu rồi, mà ông bà chủ quán bảo chú mày sắp ra vét mẻ cuối
nên mới ngồi nán lại đợi. Lâu rồi không uống rượu cùng chú mày đấy.
- Hôm nay kiếm khá không chú?
- Cũng tàm tạm. Dạo này đang mùa lễ hội nên khách cũng đông lắm. Mỗi tội
khách nhiều thì phải đạp xe nhiều, đau hết cả lưng. Chắc làm hết năm nay rồi tao nghỉ hẳn, về quê chăn gà cho bà ấy – Người đàn ông cười vui vẻ, những nếp nhăn theo nụ cười đó càng hiện lên rõ hơn.
Tường Vi
để mặc hai người đó uống rượu và nói chuyện phiếm, cô chỉ ngồi im. Hai
vợ chồng chủ quán vẫn đang cọ rửa và sắp xếp bát đũa, dường như ba người khách ngồi đây không phải đang đợi họ làm đồ ăn vậy. Tường Vi cúi nhìn
xuống bàn gỗ, chỉ thấy mặt bàn cáu cạnh những vệt đen bẩn, có lẽ do dầu
mỡ dính vào, cọ rửa không sạch, qua nhiều ngày tháng nên mới làm cho nó
cũ kỹ, đen đúa như thế. Ở ngoài đường, thỉnh thoảng có một chiếc xe máy
phóng vèo qua phá tan sự yên tĩnh của ngõ nhỏ. Trước cửa quán có một
chiếc xích lô được trang trí bằng đệm đỏ và vải ren trắng. Cô thầm đoán
có lẽ người đàn ông đang ngồi nói chuyện với Đại chính là chủ nhân của
chiếc xích lô ấy.
Lúc này, người đạp xích lô đưa cho Đại một điếu thuốc lá Thăng Long nhưng Đại từ chối. Thấy thế, người đàn ông ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế? Hay là chú mày chê loại thuốc lá rẻ tiền này?
- Không ạ – Đại cười phân bua – Gần đây cháu cai thuốc rồi, không hút nữa ạ!
- Ồ, bỏ thuốc à? Chú mày giỏi thật. Tao bỏ mấy bận rồi mà cuối cùng chẳng bỏ được. Bà vợ tao cằn nhằn suốt, mà tao tuyên bố thẳng, vợ có thể bỏ
chứ thuốc lá thì không. Khà khà!
- Cháu có con nhỏ nên bỏ để đỡ ảnh hưởng tới con bé thôi.
- A! – Người đàn ông kinh ngạc đến nỗi đang rót rượu cũng phải khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đại rồi lại liếc sang Tường Vi – Chú mày lấy vợ mà còn
có con rồi cơ à? Sao lần trước gặp đã thấy gì đâu?
Rồi ô