
màu nâu, trên viết bốn chữ uốn lượn kiêu kì: “Ẩm Thực Đạo Quán”. Dưới biển
gỗ này, ở hai bên cổng treo hai chiếc đèn lồng tròn màu vàng. Nơi này
từng là nơi rất quen thuộc với Linh nhưng cô vẫn dừng lại tần ngần ngắm
nhìn cái biển đó, vẻ mặt không thể che dấu đi được những rung động mãnh
liệt.
Cuối cùng cô cũng có thể quay lại nơi này!
Linh cứ đứng như thế cho tới khi nghe thấy tiếng cười của hai cô gái mang tạp
dề màu trắng đang đi ngang. Những người mang tạp dề trắng là học viên
của Đạo Quán này, nói cách khác, họ tới đây để học nấu ăn. Ngoài ra,
những người hướng dẫn sẽ được mang tạp dề màu xanh, danh hiệu của họ ở
đây là Đạo sư.
Ở Hà Nội có rất nhiều những câu lạc bộ đầu bếp,
mà trong số đó, Ẩm Thực Đạo Quán chính là nơi được ít người biết rằng,
vô số những đầu bếp tài năng đã trưởng thành từ đây. Người đứng đầu Đạo
Quán này lại không cho phép học viên sau khi rời nơi này đi khoe khoang
về nơi mà họ đã từng theo học. Ông quan điểm, Đạo Quán không phải trường đào tạo nấu ăn mà chỉ là nơi dành cho những người thực sự yêu công việc nấu bếp, yêu bếp, yêu thưởng thức vẻ đẹp của ẩm thực.
Ông từng
là một người rất nổi tiếng với danh hiệu Ngân Thủ Vương – ông vua có bàn tay bạc trong nghề nấu nướng, chỉ đứng sau một người duy nhất. Sau khi
người bạn thân của ông mất đi, ông cũng quyết định giải nghệ, về mở Đạo
Quán này. Người bạn đã mất kia, Kim Thủ Vương nức tiếng ở Hà Thành thời
bấy giờ, chính là bố đẻ của Linh. Vì vậy, Ngân Thủ Vương Trần Nguyên
Cương luôn coi hai chị em Nhật Lệ, Nhật Linh như báu vật của riêng ông.
Với ông, Linh chính là đồ đệ tâm đắc nhất. Ông không hối tiếc công sức
truyền thụ cho cô tinh hoa một đời làm bếp của mình. Ông cũng dự định sẽ trao lại cho cô chiếc tạp dề màu vàng làm bằng tơ lụa, thêu kim tuyến
óng ánh, vốn là thứ mà người anh em kết nghĩa với ông, bố đẻ của Nhật
Linh đã nhận được từ những người Pháp tổ chức ra cuộc thi này, sau khi
dành lấy danh hiệu cao quý nhất – Bàn Tay Vàng. Sau khi giải nghệ do bị
bệnh, không thể vào bếp được nữa, Kim Thủ Vương Đặng Huy Lâm đã tặng lại nó cho ông, giống như thừa nhận từ nay ông chính là Kim Thủ Vương mới.
Chiếc tạp dề ấy được ví như quyền trượng của Vua Đầu Bếp trứ danh một
thời, nó vẫn cứ vàng óng ả, mềm mượt, cũng giống như tình yêu của ông
dành cho ẩm thực chưa bao giờ phai nhạt.
Ông từng giải thích với Linh về chữ “Đạo” trong cái tên “Ẩm Thực Đạo Quán”. Với ông, nấu bếp
cũng như một cuộc đời, cũng có đắng, cay, chua, chát. Ẩm thực cũng có
những thứ ăn vào khiến người ta phải rơi nước mắt, đôi khi sống mũi cay
cay, đôi khi phải ửng hồng hai má. Cuộc đời cũng như nấu một nồi canh,
nếu cho gia vị quá tay, đun quá lửa, thì nồi canh sẽ chỉ còn là thứ ăn
vào để no, ăn vào để tồn tại, thậm chí chẳng thể nuốt trôi. Ngoài cuộc
sống, nếu con người không biết vừa đủ và bằng lòng với chính cuộc sống
của mình, nếu quá tham lam thì họ sẽ biến đời mình thành một nồi canh
chỉ đáng đổ đi.
Học nấu bếp cũng là học đạo làm người. Học làm
sao để có thể kiên nhẫn khi cuộc sống quá nhiều thứ phức tạp, cũng như
một món ăn cần phải chế biến qua nhiều công đoạn thôi là món ăn sẽ chẳng còn được như ý nữa. Học cách chấp nhận cuộc sống của bản thân dù nó
nghiệt ngã cỡ nào, cũng như chấp nhận một sự thực rằng giả cầy sẽ không
thực sự là giả cầy nếu không có mắm tôm, nấu canh cải thì phải cho gừng, canh cá phải có rau thì là…
Những bài học làm người ấy chính là những gì quý báu nhất mà Linh nhận được từ vị sư phụ đáng kính của mình.
Lúc Linh còn đang ngẩn ngơ đứng nhìn thì một bóng người đã xuất hiện trước
dãy nhà đầu tiên, vốn là nơi tiếp khách của Đạo Quán. Người đàn ông giản dị trong bộ quần áo vải màu trắng xám, mái tóc điểm bạc, gương mặt già
nua đi thêm mấy chục tuổi so với lần cuối cùng cô gặp ông cách đây hơn
bốn năm.
- Con chào thầy.
Thấy ông xuất hiện ở trước thềm, vẻ mặt cô hơi hồng lên, vội vàng tiến lại lễ phép chào.
- Cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Con thật cứng đầu, Linh ạ! – Với nụ cười hiền lành, người đàn ông bước xuống thêm một bước, tiến lại gần hơn như muốn nhìn cô học trò nhỏ rõ thêm.
- Thầy khỏe không ạ?
- Còn tốt… – Ông Cương gật đầu, vốn định vươn tay ra xoa đầu cô nhưng lại chợt nhận ra cô đã không còn là con bé gầy nhỏ năm xưa nữa nên hai tay
lại bắt chéo sau lưng.
- Nơi này thay đổi nhiều quá so với khi con còn ở đây.
Có vài học viên tíu tít đi ra từ dãy nhà học nghệ phía sau, thấy ông Cương thì vội vàng chào, ánh mắt ai cũng đều toát ra sự sùng kính. Trong mắt
họ, ông chính là một huyền thoại sống, là đỉnh cao mà họ muốn vươn tới.
Ông Cương khẽ gật đầu chào lại rồi vươn tay vẫy vẫy ra hiệu cho Linh:
- Đi, ra Vấn Tâm Đình uống trà với thầy.
Trước ánh mắt hiếu kỳ và đầy tò mò của đám học viên, Linh lặng lẽ bước theo
sau ông Cương, về phía nơi mà cô từng yêu thích nhất: Vấn Tâm Đình.
Mỗi cách đặt tên của ông Cương đều rất sâu sắc.
Nếu nấu ăn là học Đạo thì uống trà chính là để Vấn Tâm.
Tâm cũng như trà, có trong, có đục…
Vấn Tâm Đình là một đình nhỏ giữa hồ. Đình được xây t