
cái hẹn với Kiên. Kiên đã biết cô ở
đây, anh nói hôm nay sẽ sang đón cô về chơi với bà Ngân. Đang định đi
tìm ông Cương để nói cho ông hay thì bỗng có tiếng gọi cô, tiếng gọi
ngập ngừng và vui vẻ.
Linh nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ
thấy đó là một cô gái cao hơn cô một chút, mái tóc búi gọn gàng, nhìn vô cùng thanh lịch, vừa có nét quý tộc đầy quyến rũ, lại vừa có nét dân dã gần gũi.
Linh cũng nhận ra ngay cô gái này dù mới chỉ gặp có một lần ở nhà hàng của Đại lần trước – là Thủy.
Sau mấy giây ngỡ ngàng, cô mỉm cười tiến lại. Thấy mình có vẻ không nhận nhầm người, Thủy lập tức cười rất tươi.
- Tớ cứ sợ mình nhận nhầm. Nhìn cậu khác quá, như mới lột xác ấy!
Nói chuyện một hồi, Linh hơi ngần ngại nhưng cuối cùng vẫn quyết định cho
Thủy số điện thoại của mình, sau đó cô tạm biệt cô. Với những cô gái có
học, khéo léo và giàu có như Thủy, Linh không bài xích, nhưng cũng không muốn thân quá mức. So với cô gái có tiền nhưng đầu óc rỗng tuếch như
Hằng – người đã được hứa hôn với Cường, Linh tự tin là mình có thể đối
phó được. Nhưng Thủy lại khác, ở Thủy có sự lanh lẹ, đủ tinh tế và dư
thừa tính toán để có thể đưa tham vọng của bản thân đi tới đỉnh cao. Nếu cô không cẩn thận, có thể một ngày nào đó, cô cũng chỉ là một quân cờ
trong tay những cô gái sắc sảo như thế.
***
Đại bước vào phòng Như Ý. Con gái đã ngủ say từ sớm, nhưng anh vẫn muốn ngắm nhìn nó ngủ để tĩnh lặng suy nghĩ. Từ sau sự việc của Minh, mẹ anh ốm nặng và
cho tới giờ anh cũng không muốn làm phiền mẹ hơn nữa. Người giúp việc đã trở lại làm, nhưng mẹ anh càng lúc càng thúc giục việc anh cưới vợ. Tất nhiên, cô con dâu mà bà muốn anh cưới về chính là Huyền, cô gái trẻ ấy
cũng rất đồng tình chuyện này, không hề quan tâm tới việc anh đột nhiên
có một đứa con rơi.
Tới lúc này thì Đại không thể thờ ơ thêm
được. Nhưng cứ nghĩ tới việc mình sẽ cưới Huyền, anh lại có chút gì đó
không đành lòng. Huyền chưa bao giờ là người mà anh muốn cưới làm vợ.
Đại hôn lên gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn của con gái xong, định quay về
phòng đọc sách thì điện thoại chợt đổ chuông. Là cô nhà văn của anh…
Con mèo nhỏ này đã quay trở lại Hà Nội khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Sau
khi suy nghĩ cân nhắc một chút, cuối cùng Đại cũng gật đầu đồng ý sẽ qua đưa cô đi ăn đêm. Mấy ngày mỏi mệt, có lẽ cũng nên nghỉ ngơi thư giãn
một chút.
Đại khẽ cười, về phòng mặc thêm áo ấm rồi rời khỏi nhà.
Tới khách sạn, Đại thấy Tường Vi đã đang đứng ở dưới cổng đợi mình. Tường
Vi còn ngạc nhiên hơn anh khi thấy Đại lững thững đi bộ tới, cả người
mặc bộ đồ thể thao màu xanh đen khiến cho dáng dấp của anh càng có lực
hấp dẫn vô hình mà Tường Vi, dù chẳng còn xa lạ gì nữa, cũng phải ngẩn
ra nhìn.
Khi Đại tới gần, cô có thể nhìn rõ những giọt mồ hôi
lấm tấm trên trán anh, chỉ cảm thấy anh đẹp hơn bao giờ hết. Đại không
có chiều cao thuộc dạng khủng như những anh chàng hotboy hay siêu mẫu,
nhưng cả vẻ mặt tới vóc dáng đều rất hút mắt người khác. Khắp người anh
đều tỏa ra một loại khí chất cao ngạo và khó nắm bắt. Đúng, dù cô có gần gũi anh tới bao nhiêu thì vẫn không thoát khỏi cảm giác anh xa vời,
không thể nào chạm vào được ấy.
- Xe của anh đâu? Anh đi tới đây bằng gì vậy? – Tường Vi hỏi.
- Anh chạy bộ, cũng gần thôi mà. Nhóc ra Hà Nội bao giờ vậy? Sao không
báo trước một tiếng, làm anh bất ngờ quá? – Đại cười, những giọt mồ hôi
nóng hổi và cả cơ thể vẫn đang bừng bừng của anh đã khẳng định lời anh
nói là thật.
- Chính là muốn anh bất ngờ đấy.
- Thế thì thành công rồi. Nhưng sao lại quay lại Hà Nội?
- Đã hết duyên với nó đâu. Em nghe nói, ai cứ ở Hà Nội một thời gian rồi
sẽ bị gắn lại với nó bằng một sợi dây tình cảm vô hình, gọi là duyên.
Bao giờ trả hết tình cảm cho nó rồi thì mới có thể dứt bỏ và quên nó đi
được.
- Hà Nội vốn thế mà. Ai cũng coi nó như mối tình đầu, đẹp, lãng mạn, không thể nào quên đi được – Đại cười – Đi thôi, anh dẫn em
đi ăn, vừa đi vừa nói chuyện.
Tường Vi gật đầu bước theo anh, nhưng vẫn tò mò:
- Nhưng mà ăn gì?
- Tất nhiên là một món của riêng Hà Nội rồi, nói đúng hơn là của riêng
đêm Hà Nội. Đảm bảo em ăn rồi sẽ nhớ nó cả đời cho mà xem – Đại cười đầy thần bí.
- Nói tới ăn đêm thì Sài Gòn là số một – Tường Vi phản bác một cách tự tin.
- Đúng, nhưng nó không thể khiến em nhớ cả đời như món này được, anh đảm bảo đấy.
- Anh lại thần thánh hóa lên chứ gì? Chúng ta không phải đi bộ xa đấy chứ?
- Không, chỉ cách đây một dãy phố thôi. Với lại món này cũng không phải
món nổi tiếng gì, thậm chí hầu hết mọi người hiện tại đều không hoặc rất ít biết về nó – Đại lắc đầu – Nhưng nó sẽ khiến em khắc ghi cả đời buổi tối hôm nay cho mà xem. Món ăn không nổi tiếng, lại càng không đắt đỏ,
không cao sang, không dành cho những người đi ô tô, mặc áo vest, không
dành cho những quý ông đạo mạo, đĩnh đạc, không dành cho những quý bà
sang trọng, cao quý… Nó dành cho những người biết thưởng thức và có chút may mắn.
Nghe Đại nói một thôi một hồi, máu hiếu kỳ của Tường
Vi đã bị kích thích tới cực độ. Chỉ thấy cô túm lấy cánh tay săn c