
ùa với một
đám con trai du đãng như thế này, ông anh trai cậu không nói gì sao ?
-Hì…Anh
Vũ gượng cười, vết thương trên người cô bé đã nhiều hơn, dao cũng hết luôn rồi…
-Thằng
nhãi nào đây ? gã trùm quay sang ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Leo.
-Người
quen của nhỏ kia hả ?
-Xử
đẹp nó luôn đi…
-Ê
! Bình tĩnh đi. Tôi không quen nhỏ này đâu, một người đẹp trai như tôi thì sao
lại quen con nhỏ xấu xí này chứ, tôi cũng không thích đánh nhau mà không có lí
do. Tôi chỉ là đang đi dạo, ngắm trăng thôi ! Hahaha…
Thấy
đám du côn nhao nhao lên đòi xử mình, Leo mỉm cười giả khờ. Liếc xuống nhìn đám
người nằm dưới đất, cậu huýt sáo vui vẻ, 1/3 đã bị hạ rồi sao ? Xem ra nhỏ này
cũng không phải tay mơ. Đánh đấm có nghề lắm !
Anh
Vũ thì đực mặt nhìn cậu khó hiểu. Vậy là tên này không phải tới đây cứu mình
sao ? Vậy mà cô còn tưởng… Dường như hiểu được suy nghĩ của cô nhóc, cậu đi tới
trước mặt cô mỉm cười:
-
Anh Vũ ! Nếu muốn người khác giúp đỡ thì phải nói thế nào nhỉ ? Chắc cậu không
muốn bị bọn này “ăn thịt” chứ ? Nói gì dễ nghe đi. Tớ sẽ cứu cậu. Leo vui vẻ
huýt sáo bỏ hai tay vào ống quần ngước nhìn trời chờ đợi…
-Đi
chổ khác chơi đi !
-Hả
? và cậu há miệng ngạc nhiên, như không tin vào tai mình, cậu ngơ ngác hỏi lại.-Cậu
nói sao ?
-Đi
chỗ khác chơi đi ! Đừng có làm vướng tay tớ. Nếu không tớ xử đẹp cậu luôn đó.
Anh Vũ vẫn lạnh lùng.
-Hừm
! Đúng là chẳng dễ thương gì cả. Vậy thì ở lại tự giải quyết rắc rối đi. Tớ đi….Leo
bực bội, vừa nói vừa định quay đi thì…
Vụt…
Một
thanh sắt phang mạnh xuống vai Leo, nhưng cậu đã nhanh nhẹn né được, tiện chân,
cậu đạp luôn tên này lăn quay dưới đất rồi nhìn lại bọn người đang vây quanh
mình và Anh vũ cười nhạt:
-Chậc
! Xem ra giờ có muốn đi cũng không được nữa rồi…
-Ai
bảo cậu lao đầu vào ? giờ lại than…
-Hừ
! Bị thương rồi thì ngồi một chỗ đi, con gái gì mà…
-Ngồi
một chỗ nhìn cậu bị đánh hả. Nghe cũng được, nhưng hôm nay tớ không có cái nhã
hứng đó ! Dùng chân hất một thanh sắt dưới đất lên, Anh Vũ chụp lấy nắm chặt,
tay kia đưa lên miệng liếm mấy giọt máu đang chảy tong tong từ cánh tay xuống
cười nhạt.
-…Tớ
nói trước, làm gì kệ cậu, nhưng vướng tay tớ là tớ phang cậu luôn đó. Vừa nói
cô vừa phang thanh sắt vào đầu một tên đang lao tới.
-Hừm
! Te tua vậy rồi mà còn hung hăng quá nhỉ. Được rồi, tớ sẽ vì tinh thần tập thể
mà bảo vệ cậu một lần. Dù sao cậu cũng là đồng đội của tớ. Tớ không thể để ai bắt
nạt cậu được. Vừa nói vừa đá văng một tên khác.
Bụp…
-Đồng
đội. Cậu đang nói gì vậy ?
Bốp…!!!
-Cậu
không nhớ gì sao, nhóc con. Hôm qua Cát Cát nói ai đánh thắng được cậu sẽ được
trở thành thành viên đội Karate, và tớ đã hạ gục cậu trong vòng ba nốt nhạc…
-IM
ĐI !!!! IM ĐI !!!! IM ĐI…
BỐP….!!!!
BỐP…..!!!!
BỐP….!!!!!
Anh
Vũ vừa hét lên vừa phang thanh sắt loạn xà ngầu, và mấy tên trước mặt cô bé gục
xuống không kịp trăn trối lại điều gì. Leo vừa nắm cổ áo gã cầm đầu đấm, vừa
nhìn qua mỉm cười thán phục.
-Chậc
! Bị thương như vậy rồi mà còn mạnh dễ sợ….
Và
15 phút sau, đám côn đồ đua xe đã nằm la liệt dưới đất, máu me nhuộm đỏ một góc
đường. Anh Vũ cũng ngồi dựa vào gốc cây với cơ thể đầy thương tích, máu trên
khóe miệng nhòa ra nhiều hơn. Còn tên kia tuy không bị gì nghiêm trọng nhưng bộ
áo trắng đã bị vấy bẩn bởi máu, hạ tên cuối cùng, cậu nhóc nhìn xuống bộ đồ thở
dài. Lẽ ra hôm nay không nên mặc đồ trắng…
-Còn
sống không vậy, Anh Vũ ?
Leo
vừa hỏi vừa cúi xuống cột chặt vết thương trên tay cô bé bằng một chiếc khăn
tay nhỏ, nhưng máu vẫn thấm ra. Nhìn cô bé lặng im vì đau, cậu vội bế xốc cô lên.
-Cố
chịu một chút nhé ! Tớ đưa cậu đến bệnh viện…
-Không
cần, không cần đâu ! Anh Vũ vừa nói vừa níu vai cậu bước xuống, loạng choạng dựa
vào gốc cây thở dốc. –Mặc kệ tớ, cậu về đi.
-Cậu
bị sao vậy ? Tớ mà bỏ mặc cậu ở đây cậu sẽ chết đó. Đừng cứng đầu nữa. Tớ sẽ
đưa cậu đến bệnh viện.
-Vết
thương thế này nhằm nhò gì. Tớ quen rồi, với lại anh trai tớ là bác sĩ thì cần
gì đến bệnh viện.
-Hazzz
! Thật hết nói ! Được rồi, tớ đưa cậu về
nhà. Leo vừa nói vừa cúi xuống khoác tay Anh Vũ lên vai cậu cõng đi.
-Bỏ
tớ xuống, tớ tự đi được…Leo…
Anh
Vũ vừa hét vừa giẫy loạn xạ trên vai cậu. Nghe tiếng ồn, mấy con chó quanh đó cắn
um lên, không gian trở nên tĩnh mịch đáng sợ, ánh trăng trên cao vằng vặc hắt
xuống thấp thoáng in bóng hai người trên con đường vắng. Leo vẫn giữ chặt cô bé
trên lưng đi về phía trước.
-Ồn
quá ! Yên lặng đi, đến nơi tớ sẽ thả cậu xuống mà.
Leo
không chịu thả ra. Anh Vũ đành im lặng để mặc cậu cõng trên lưng, vết thương
đau quá khiến cô hết sức rồi, bây giờ mà Leo thả cô xuống thật chắc cô cũng
không lết nổi về nhà nữa…
-Mệt
không Leo ? đi được một đoạn đường dài, cô bé gục đầu vào vai cậu hỏi nhỏ.
-Không
!
Leo
vẫn bước từng bước đều đều, trời đêm vàng rực ánh trăng và lạnh hơn. Giờ này chắc
phải 12h00 rồi. Từng cơn gió rét mướt ùa qua hai người, nhưng Anh Vũ không thấy
lạnh, vì cô đang nằm trên lưng Leo, cậu ấy thật ấm áp, mái tóc của Leo thật mềm