
hứng thú nhất thời….
-Leo
! Cậu là đồ khốn !
Anh
Vũ gào lên và giơ tay định tát cậu…Nhưng ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng nhìn cô, Leo
vẫn đứng im bình thản nhìn cô, cậu không có ý định phản kháng hay né tránh cú
tát của Anh Vũ. Cánh tay cô bé giơ lên vẫn để im, run run…
-Lí
do cậu muốn thi đấu sao? Cô bé cúi mặt xuống.-Đối với cậu… tôi là gì vậy ? Sao
lại đùa giỡn với tôi như vậy ?
Anh
Vũ…
Đôi
mắt lạnh lùng của Leo thoáng bối rối. Một giọt nước trong veo rơi xuống…Trái
tim của cậu đau thắt lại…
-Tớ
ghét cậu lắm …
Anh
Vũ quay đầu chạy đi, Leo giật mình nhìn theo cô bé. Hai cánh tay cậu buông thỏng
như bị gãy. Vài phút sau thì cả người cậu run run rồi gục xuống. Lưng dựa vào
tường, một chân co lên, một chân duổi thẳng, tay chống lên đầu. Muốn được thân
thiết với Anh Vũ, muốn được cô bé để ý đến mình, nhưng rốt cuộc cậu lại càng
làm cho cô bé căm ghét mình. Chưa bao giờ cậu thấy bản thân mình cắn rứt như vậy…
-Leo….Mày
là thằng hèn, ích kỉ…
Leo
lẩm bẩm tự rủa mình. Cậu ghét thấy Anh Vũ buồn, cậu sợ thấy cô bé khóc, vậy mà
cậu lại khiến cô ấy phải khóc. Đúng là ích kỉ quá mà. Cậu yêu Anh Vũ, nhưng cậu
đâu có quyền gì bắt cô bé yêu cậu. Anh Vũ cũng chưa bao giờ nói rằng cô ấy yêu
cậu, vậy hà cớ gì mà cậu phải ghen, hà cớ gì mà cậu lại đi giận cô ấy. Và tại
sao lại khiến Anh Vũ khóc…Leo thấy mình thật quá ích kỉ, quá vô lí…
-Anh
Vũ !!! Làm sao để cậu tha lỗi cho tớ…. -Á
Á Á Á Á…!!!!!!!!!
Tiếng
gào như lợn bị chọc tiết của Cát Cát vang lên khiến mấy con chim đậu trên cành
cây gần đó hoảng hốt vội tung cánh bay toán loạn.-Cái quái gì thế này????? Đứa
phá hoại nào đập nát bét hết số gạch chị mày mới mua hôm qua để cả đội tập thế
hả ?????
Cô
bé chỉ tay vào đống gạch nát như tương, vung vãi khắp phòng rồi quay sang nhìn
mấy khuôn mặt đang tái mét tra hỏi. Một cậu nhóc lớp 10 ở gần đó rụt rè lên tiếng.
-Đội
trưởng, em biết ai đập hết số gạch đó…
-Ai
? Cát Cát quay lại, ánh mắt sáng lẻm đỏ rực.-Nói mau đi. Bắt được thằng phá hại
đó chị sẽ chặt nó nát y như đống gạch này…
Bốp….
Một
mẫu gạch bị Cát Cát dẫm nát bét. Cậu bé kia xanh mặt lắp bắp:
-Đứa
phá hại đó là…chị Anh Vũ đó đội trưởng….
-Anh
Vũ ? Đôi mắt Cát Cát hơi dịu lại.-Sao Anh Vũ lại làm vậy, có chuyện gì xảy ra với
nó sao ?
Ào…
Ào…
Ngước
nhìn mình trước gương, Anh Vũ hơi giật mình, đôi mắt cô đỏ hoe, sắc lẻm, khuôn
mặt ướt rượt nước đanh lại nhìn y chang sát thủ trong mấy phim hành động . Cô
đã lỡ tay đập nát hết gạch của Cát Cát, chắc giờ nhỏ đang giận lắm, thôi đừng
vác xác tới đó không sẽ ốm đòn với nó mất. Anh Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế đá
thở dài. Cô đâu có muốn phí phạm dụng cụ luyện tập của đội đâu, chỉ vì cô lỡ
nghĩ đến cái giẻ rách đỏ chóe trong lúc tập luyện, thế là cô bé lại sôi máu lên
chặt, đấm loạn xạ, rồi khi nhìn xuống thì đống gạch đã nát như tương rồi…
Tất
cả là tại tên đó…
Leo…
-Anh
Vũ ! Sao cậu lại ngồi đây ? Cát Cát đang tìm cậu đó.
Một
giọng nói vang lên, Minh Nhật đi tới đưa cho cô một lon côca lạnh, Anh Vũ giật
mình quay sang hơi lo lắng, cô đưa mắt đảo xung quanh dò xét. Mới nãy tên này
nói Cát Cát đang đi tìm cô, vậy là nó đã biết cô phá hết đống gạch, phải chuồn
thôi, để nó tóm được lúc này chỉ còn nước nhừ xương…
-Minh
Nhật, tớ về đây, đừng nói cho Cát Cát biết nhé ! Cô bé gượng cười vội bỏ chạy.
Minh Nhật vội kéo tay cô bé lại.
-Hôm
nay cậu sao thế, Anh Vũ ? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu à ?
-Hơ…ờ…không
có gì đâu…Hahaha…không có gì đâu. Anh Vũ gượng cười…
-Rõ
ràng là có chuyện gì rồi mà. Cậu và Leo đã làm hòa chưa ? Minh Nhật đặt lon nước
lạnh vào tay cô bé. Anh Vũ không nói gì, cô bé ngồi im mở nắp lon nước ra uống.
Minh
Nhật đưa tay lên cằm có vẻ đăm chiêu. Sao Leo đã đồng ý thi đấu cho đội rồi mà
Anh Vũ vẫn ngơ ngơ như người mất hồn thế này, không lẽ họ vẫn chưa làm hòa sao.
Thằng ngốc đó, không biết đang nghĩ gì nữa, nhưng đó cũng có thể là cơ hội tốt
cho cậu. Minh Nhật vừa nghĩ thầm vừa mỉm cười tinh quái.
-Cậu
đang cười gì thế ? Anh Vũ ngước lên thắc mắc khi thấy cậu bạn mình đứng cười một
mình, mà cái nụ cười này sao nhìn gian xảo quá, không biết có phải cậu nhóc đã
lây Cát Cát hay không nữa…
-À…Minh
Nhật lắc lắc đầu.-Không có gì đâu. Anh Vũ ! Cậu về nhà chưa, để tớ đưa cậu về
nhé !
-Hở
? Tớ đi xe bus được rồi, cậu ở lại tập võ đi. Anh Vũ ném chiếc lon rỗng vào
thùng rác gần đó từ từ đứng dậy.
-Tớ
mới mua chiếc xe mới, cậu đi thử một vòng với tớ đi, tớ cũng muốn về nhà cậu nữa,
nghe nói nhà cậu là quán trà sữa nổi tiếng lắm phải không ?
Minh
Nhật mỉm cười kéo tay cô bé ra bãi xe, không biết cậu cậu nhóc đã thi lấy bằng
chưa mà đã đi xe rồi. Anh Vũ mỉm cười cầm chiếc nón bảo hiểm Minh Nhật đưa,
công nhận chiếc xe mới rất hợp với cậu nhóc, nó khá gọn, mang hai màu đen đỏ rất
phong cách. Nhưng khi hai đứa nhóc vừa ra đến cổng thì đã thấy một cảnh tượng
kì lạ.
-Thả..thả
tôi ra, các người muốn gì ?
Sa
Lệ đang bị một người kéo lên chiếc xe hơi màu trắng đổ gần đó, Anh Vũ ngơ ngác
trong vài giây rồi ánh mắt cô chợt sắc l