
t lát sau, anh
mới trở lại phòng mình. Không còn ánh sáng ở khe cửa nữa.
Mười giờ hai mươi bảy phút.
Tôi ngớ người ra với mấy chữ đó, khép sách lại, ngoan ngoãn nằm chết dí trong chăn.
Phụ nữ có thai phải ngủ sớm, không nên suy nghĩ bậy bạ. Cảm thấy rất muốn ngủ nên tôi dậy trễ một chút. Rửa mặt xong anh đã làm
xong điểm tâm, rất phong phú nha . . . . . . Sữa, mật ong, trứng gà, cà
bi. . . . . . Tôi cố gắng ăn xong, anh cảm thấy mỹ mãn mới đi làm.
Tôi thay đổi công việc, không thể mỗi ngày đưa anh đi làm. Phương tiện
giao thông công cộng ở Thượng Hải chực chội đến khủng bố luôn, nhất là
giờ đi cao điểm vào buổi sáng. Tuy rằng anh có thể học lái xe, nhưng
chúng tôi đều không dám cho anh tự ;ái xe đi làm; mà phiền những người
khác tới đón anh lại không tốt lắm. Cuối cùng mỗi tháng chi ra 800 đồn
bao một chiếc taxi, cứ sáng thứ hai đến thứ sáu đưa anh đến trạm có
tuyến xe đưa đón công nhân của công ty.
Mấy tháng như vậy chỉ có vài lần lái xe call cho tôi không tới được thì
tôi phải chở anh thôi. Cũng coi như thuận thuận lợi lợi đi, kỳ thật anh
quả thật không phải mọi việc đều phải ỷ lại vào tôi, trước kia, là do
tôi quá cẩn thận.
Anh đi rồi, tôi cũng vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi làm thôi. Bây giờ tôi có hai công việc, một là vẫn làm bên viện phúc lợi, tiền lương gầy
còm lại phải làm việc đúng giờ, một tuần đi hai buổi chiều. Một cái khác là trung tâm tư nhân cố vấn về hôn nhân. Công việc chỉ là cần hiểu rõ
một chút về tình hình hôn nhân của khách, sau đó cho một ít ý kiến. Chủ
yếu vẫn là lắng nghe họ tâm sự và cùng họ trò chuyện để giảm bớt áp lực
trong cuộc sống. Tôi chủ yếu phụ trách cố vấn về phương diện giáo dục
trẻ em. Công việc rất thoải mái , thời gian tuy dài, ngoại trừ hai ngày
bên kia thì toàn bộ thời gian đều phải tới trung tâm, nhưng áp lực tương đối nhỏ, cũng không dễ bị khách ảnh hưởng.
Buổi chiều tôi về muộn hơn Tần Lộ một chút, anh đã thành thói quen về
nhà trước chờ tôi. Đôi khi tôi về sớm thì cùng anh tới siêu thị mua sắm, đa số thì tôi mua sẵn thức nă ngày mai rồi để vào tủ lạnh. Có khi sẽ
cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Nhưng cơm trưa dù bận gì cũng phải về nhà ăn, bằng không anh sẽ ngồi trước bàn ăn chờ tới khi tôi về.
Buổi sáng, làm việc ở trung tâm cố vấn. Cùng trò chuyện với một phụ
huynh suốt hai tiếng về việc bà có nên đưa con gái đi học Piano không,
hiển nhiên bà hi vọng con gái mình đa tài đa nghệ, mà con gái bà lại
không muốn, chòng bà cũng không nguyện ý nhìn thấy con mình bị ép.
Tiễn bà, tôi sờ sờ cái bụng còn chưa to của mình. Vừa rồi nghe phụ huynh kia nói, tôi còn chưa có con nên không hiểu tâm trạng vì tốt cho con
của bà. Tôi nghĩ tới em bé trong bụng, nhớ tới Tần Lộ. Tần Lộ trước đây
có dáng vẻ như thế nào? Nhìn mặt anh bây giờ chắc là trước kia cũng dễ
thương lắm. Nhưng tôi càng hiểu được, tình trạng mới trước đây không lâu của anh. . . . . .
Ngẩn người. Ngồi thiền. Di động vang. Tần Lộ gọi tới . . . . . .
“Alo, Tiểu Lộ, là Tiểu Lâm, ăn cơm chưa ?” Tần Lộ ngẫu nhiên sẽ gọi điện cho tôi, lại không nói lời nào chỉ nghe tôi nói.”Tiểu Lâm sắp đi ăn cơm với đồng nghiệp, cái người tên Tiểu Mai đó,còn nhớ không? Lần trước đến nàh mình rồi đó, hôm nay cô ấy cũng ở đây. Ngày mai muốn ăn gì không?
Tiểu Lâm tan ca đi mua. . . . . .”
Người bên ngoài nghe thấy, giống như nghĩ tôi nói một mình, mà tôi biết anh vẫn đang nghe, rất chăm chú nghe.
“Tiểu Lộ, hả?” Anh nói nhỏ một câu gì đó, tôi không nghe rõ. Im lặng một chút anh nói lại.
“Quả cam.”
“Àh, Tiểu Lâm sẽ ăn, cám ơn.” Nói xong, anh gác máy trước. Tôi mới nhớ
tới trong túi xách có một quả cam đường sáng nay anh để vào cho tôi.
“Chị Lâm Âm. . . . . . Ân ái xong rồi sao? Ăn cơm được chưa?” Tiểu Mai
gõ gõ cửa, nhắc nhở tôi phải đi. Tôi còn chưa nói cho đồng nghiệp biết
về chuyện của Tần Lộ, họ nghe hai chúng tôi nói chuyện cứ tưởng hai đứa
là thanh mai trúc mã, tình cảm vẫn như trước nên thường gọi nhau bằng
tên ở nhà. Toi cười, không phủ nhận. Người bên ngoài nghe thấy “Tiểu
Lâm, Tiểu Lộ” , bao nhiêu buồn nôn, nhưng, nghe nhiều rồi cũng quen
thôi, mà Tần Lộ chỉ thích tôi gọi anh là “Tiểu Lộ” như lúc nhỏ dì Tần
vẫn gọi anh; mà cũng chỉ biết gọi tôi là “Tiểu Lâm” vì lần đầu tiên gặp
mặt, tôi không khách khí kêu dì Tần gọi mình như vậy.
Không có cách nào thay đổi, cũng không cần thay đổi. Như vậy cũng rất tốt không phải sao?
~~~~~
Ăn cơm trưa, tôi ăn không nhiều lắm, bình thường sẽ còn lại một nửa, hôm nay rất cố gắng ăn hết hai phần ba. Ăn xong lại muốn ói ra lại, nhịn
xuống tự nói với mình đó là do tác dụng tâm lý.
Quả cam. . . . . . Vẫn là nên để chiều cùng khách trò chuyện rồi mới ăn. Tiểu đệ Chu Bất Ly ( vì bác sĩ Mặc sẽ không nói lung tung ) không
biết nói gì với Tần Lộ, ăn cơm tối xong, cùng nhau rửa chén xong, Tần lộ không nói tiếng nào kéo tôi lên lầu. Dừng lại trước cửa phòng tôi rồi
nhìn chằm chằm vào tôi.
Trên mặt tôi treo lên rất nhiều dấu chấm hỏi. Anh nhìn thẳng tôi nhưng
lại không biêt nên nói thế nào, tình trạng này không có cách giao tiếp
mà . . . . . Tôi