
nhìn nước miếng em chảy ra rồi kìa, qua mấy tháng em cũng có em
bé của mình thôi, rồi pha sữa thay tã, tới lúc đó em không hâm mộ như
vạy đâu.”
Tình Thiên cười tôi. Tôi thu hồi tầm mắt, cười cười: “Tiểu Thu đáng yêu ghê, lớn lên nhất định là tiểu soái ca nha.”
“Chị cũng không mong đó đẹp hay không, chỉ sợ giống ba nó như béo ù.
Bụng còn lớn hơn bụng bầu của chị nữa.” Tình Thiên oán giận.
Hải Dương nghe thấy, hướng bên này làm mặt quỷ, sờ sờ bụng mình, cười
hắc hắc . Tiểu Thu ngồi ngay ngắn trước mặt Tần Lộ, tò mò ngửa đầu nhìn
chú không nói câu nào, miệng há thật to. Tần Lộ cũng làm bộ dạng ngồi
thiền, trừng mắt nhìn Tiểu Thụ, nghiêm túc đến dọa người .
Tiểu Thụ nhìn Tần Lộ, không biết có phải hay không bị dọa, miệng bẹt,
muốn khóc rồi . Sắc mặt Tần Lộ càng khủng bố hơn. Tiểu Thụ rốt cục cũng
khóc, nho nhỏ “Ô” một tiếng, nước mắt còn chưa ra, bàn tay béo béo nhỏ
nhỏ tự động đưa lên lau nước mắt. Tôi hồi hộp nhìn Tình Thiên, chị rất
bình tĩnh trừng mắt Hải Dương xong, chuyển hướng qua Tần Lộ.
“Tiểu Lộ, không được dỗ nó, ai nha, nếu chú làm vậy sẽ khiến nó hư . . . . . .”
Chỉ thấy Tần Lộ từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo lớn, đang muốn xéo đưa cho Tiểu Thụ ăn. Mà Tiểu Thụ nghe thấy mẹ nói chuyện, quay đầu nhìn lại còn giả khóc: “Mama …….” mồm miệng không rõ, nhưng giọng có chút
nghẹn. Tần Lộ kia đang xéo kẹo đột nhiên ngây người. Tình Thiên thở dài: “Quên đi, cho no đi. Tiểu quỷ này, đúng là không thành thật, chỉ biết
khi dễ chú Tiểu Lộ không àh.”
“Hi, cái này gọi là giảo hoạt, Tiểu Lâm a, sau này em sẽ biết, tuy rằng
còn nhỏ nhưng em bé nào cũng rất thông minh, biết ai đối với mình tốt,
người lớn nào mềm lòng nhất.” Hải Dương vui vẻ cười hớn hở, cười đến
không thấy mắt luôn, một chút cũng không lo bé càng ngày càng ”Giảo
hoạt” .
Tôi nở nụ cười. Cười xong lại nhớ tới em bé trong bụng đang giơ tay giơ chân thông báo với mẹ làm bé cũng nghe thấy.
Tôi sờ sờ bụng, Tình Thiên nhìn, cười hì hì nói: “Nhưng nói ra thì bảo bối torng bụng em lớn lên nhất định là mỹ nhân nha.”
Tôi cười: “Còn chưa biết là bé trai hay bé gái nữa.”
“bé trai thì coi như xong, mấy năm nay bé trai ở nhà trẻ còn nhiều hơn
bé gái, khi lớn còn phải lo mà tìm vợ chó nó nữa, bé gái tốt hơn ngay
lập tức có thể giải quyết hai vấn đề.” Chị nói xong, chỉ cục cưng mình.
“Ha, chỉ phúc vi hôn chuyện phong kiến này em nghĩ nghĩ ra?”
“Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, bằng không chờ đứa bé Thiên Ngữ
sinh ra rồi cạnh tranh với con em đó, bé ấy chỉ cần nhờ vào di truyền
khuôn mặt của Đoạn Tiên Hành cũng là đủ rồi. . . . . .”
Tôi cười: “Nếu Thiên Ngữ không sinh bé gái thì làm sao, nói không chừng còn là đối thủ của con chị.”
“Ha ha, chuyện này chị không lo, em vẫn yên tâm sinh tiểu mỹ nhân đi vì ngay cả tên Tần Lộ cũng chọn rồi.”
“Hả?” Tại sao tôi chưa nghe nói qua?
“Em và Dương Liễu tới hợp mặt đó. . . . . . Mà bữa đó anh Hải Lam cũng
dẫn theo Tiểu Viêm tới nhà chị, chúng ta nhất thời nói tới em bé trong
bụng em hình như torng năm ngũ hành bị thiếu một, nói nửa ngày, thấy ‘
bộ Thủy ’ không tồi, Tiểu Lộ vẫn im lặng xem phim, không biết nghe được
câu gì, thế nhưng lại xen vào nói một từ ‘ Tiểu Âm ’. Lúc đầu còn tưởng
rằng cậu ấy gọi em, cậu ta nói mấy lần chúng ta mới biết cậu ta đang
tuyên bố ‘ quyền đặt tên ’ của ngườu ba.”
“Như vậy ah. . . . . .”
“Tiểu Âm” . . . . . .Đây không phải là tên ba tôi đặt cho tôi sao. . . . . . Quên đi, muốn sao cũng được.
~~~~~~~
Buổi tối dọn dẹp xong cũng khuya rồi, mười giờ mười năm phút. Tần Lộ đi ngủ, tôi lại rất tỉnh nằm trên giường mà ngủ không được.
Trằn trọc cả đêm ép thế nào cũng không ngủ được liền mở đèn bên đầu giường xem tài liệu.
Bé trai, bé gái. . . . . . Đều không cần gấp, quan trọng nhất là. . . . . . Mặc dù mọi người đều nói không cần lo lắng vì “Cô độc chứng” đều
không có dấu hiệu di truyền . . . . . . Chỉ là, cái bụng càng to thì
trong lòng càng bất an hơn.
Không nên suy nghĩ bậy bạ. . . . . . Tôi tự khuyên mình, nhưng ngược lại tôi càng khuyên mình đừng lo thì càng lo thêm. Đột nhiên nhớ tới nhật
ký của dì Tần, ở những trang gần cuối, bà thường lập đi lập lại câu nói: thần đang nhìn chúng sinh, Tiểu Lộ nhất định sẽ có hạnh phúc vì đó là
một phần hạnh phúc mà bà mất đi.
Không.
Mặc dù thần không tồn tại, tôi nhất định sẽ hạnh phúc, đúng với phần hạnh phúc dì Tần đã mất. “To.” Anh cúi đầu nói một câu. Tôi nghe không rõ, hỏi anh, anh lại đặng ra một câu: “To.”
Tôi còn chưa hiểu, nhưng anh không để ý tới tôi nữa mà chuyên tâm cắt bỏ móng chân giùm tôi.
Mang thai tới tháng thứ tám, tôi trước tiên là nghỉ sản. Bụng quá lớn,
cúi đầu cũng không thấy chân mình, mọi việc đều dựa vào anh hết. Mới đầu Thiên Ngữ lo anh không thể chăm sóc tôi, ngày nào cũng chạy tới thăm,
lại thấy Tần Lộ giúp tôi mang giày mang tất. Sau đó ngay cả việc chải
đầu, Tần Lộ cũng làm luôn, cô thấy tụi tôi thân mật như vậy sợ quá chạy
luôn.
Cắt xong, anh cất kìm cắt móng. Rồi ngồi cạnh nhìn chân tôi, nhìn nhìn, lấy tay xoa bóp, sờ sờ, rất ngứa. . . . . .
“Sao vậy. . . . . .