
i đều được.
Carol
nghĩ, quan hệ giữa Jason, Tĩnh Thu và Sara không như những quan hệ bình thường
khác, nếu là sinh nhật Sara anh không thể không đến, vậy là cô nói ngay:
- Em sẽ
tham gia buổi tối thứ bảy.
- Chị
sẽ bảo Jason hôm ấy chờ em đến, anh ấy biết chỗ rồi đấy.
Suốt cả
tuần Carol sốt ruột mong cho chóng đến thứ bảy có buổi chiêu đãi Jason tham
gia. Carol rất cẩn thận chọn lựa bộ đồ dự tiệc, chọn bộ nào cũng thấy không ưng
ý, định ra hiệu mua một bộ nhưng lại ngượng nếu phải gọi Siêu cùng đi, tuy anh
nói nếu cần dùng xe thì cứ gọi. Đã có vài lần cô nhờ đưa ra Wall Mart, nhưng
lần này đi mua áo quần mặc cho Jason ngắm, nhờ Siêu đưa đi quả là bất tiện.
Vừa
đúng lúc Sally cũng muốn đi mua đồ và quà sinh nhật cho Sara. Sally nói có thể
đi xe buýt, mỗi tiếng đồng hồ có một chuyến, nhưng phải đi một quãng mới đến
được bến xe. Vậy là hai người dành một buổi chiều không có bài cùng ngồi xe
buýt đến siêu thị.
Hai
người loanh quanh trong siêu thị nửa ngày mới mua được quà cho Sara. Nhưng
Carol thì không mua được bộ đồ nào, không phải quá đắt mà là không hợp. Cô nhận
ra ở Mỹ áo quần không mốt bằng ở trong nước. Sally rất tiết kiệm, áo quần hơi
đắt một chút là khuyên Carol đừng mua, bảo áo quần này không thể mặc đi học
được, mua rồi chỉ để đấy, khiến Carol phải đắn đo.
Nhưng
đi cả buổi cũng có thứ để thu hoạch, Carol được nghe Sally kể nhiều chuyện về
Jason. Sally và Jason không phải đồng hương, vì quê của Sally ở thành phố J,
nơi Jason học nghiên cứu sinh, và Sally không phải là người thành phố K. Sally
nói, Tĩnh Thu và Jason mới đúng là người cùng quê, hai gia đình ở gần nhau rồi
cùng sang Canada định cư, ở đấy lại thành láng giềng của nhau. Tĩnh Thu lớn hơn
Jason những mười bảy tuổi, khi Tĩnh Thu học trung học phổ thông thì Jason mới
sinh. Tĩnh Thu rất thân với mẹ Jason, cho nên Jason lúc nhỏ còn được Tĩnh Thu
bế bồng, coi như chứng kiến anh lớn lên.
Có lần
Tĩnh Thu nói đùa Jason, hồi cậu còn nhỏ tôi rửa đít cho cậu không biết bao
nhiêu lần, khiến Jason không có lỗ nào mà chui, chỉ còn biết cười đau khổ:
- Chẳng
trách gì người ta vẫn nói, làm quan không ai đi qua của nhà, vì trước cửa nhà
toàn là những người biết mình tận gốc rễ.
Tĩnh
Thu bảo Jason đừng ngượng để cô kể lại những chuyện xấu hổ của mình. Có lần
Tĩnh Thu đưa Jason ra bờ sông thả thuyền giấy, dọc đường Tĩnh Thu muốn vào nhà
vệ sinh, nhưng lại không đem theo giấy, đành xé thuyền giấy của Jason để dùng.
Về sau, tuy còn nhỏ, nhưng đi đâu Jason cũng đem sẵn cho cô Tĩnh Thu mấy tờ
giấy. Thế đấy, Jason từ nhỏ cũng đã ân cần với con gái như thế rồi.
Tĩnh
Thu chưa về nông thôn, mười tám tuổi đã làm giáo viên tiểu học. Lúc Jason bốn,
năm tuổi, Tĩnh Thu thường đưa đến trường chơi, những lúc Tĩnh Thu lên lớp, cứ
để Jason ở trong lớp học, ngồi ở bàn cuối cùng. Từ nhỏ Jason đã thích đi học,
những năm còn nhỏ ngồi trong lớp, có thể ngồi yên suốt cả tiết học, không làm
ồn. Hồi ấy, Tĩnh Thu dạy lớp một, có lần trong giờ học, cô đưa ra câu hỏi, học
sinh không trả lời được, nhưng Jason giơ bàn tay nhỏ lên. Tĩnh Thu cho rằng cậu
học theo các học sinh trong lớp, cô cứ mặc kệ cậu ta, cậu ta cứ giơ tay, cho
đến khi Tĩnh Thu gọi cậu ta trả lời. Jason trả lời rất đúng, khiến Tĩnh Thu vui
lắm. Thu nói chuyện này với bố mẹ Jason, cho cậu ta đi học luôn. Bố mẹ Jason
thấy đi học quá sớm cũng không tốt cho trẻ con, nhưng Jason đòi đi, bố mẹ phải
đồng ý, vậy là lớp học của Thu có thêm một học sinh.
Về sau
Tĩnh Thu được điều đi dạy ở một trường trung học cơ sở, rồi lên dạy trung học
phổ thông, sau nữa đi học chuyên tu hai năm tại trường sư phạm, thi làm nghiên
cứu sinh thạc sĩ chuyên ngành Anh ngữ tại đại học L, sau khi tốt nghiệp được
giữ lại làm giảng viên của trường. Thật khéo, Jason cũng thi vào khoa Anh ngữ
tại đại học L, Tĩnh Thu trở thành cô giáo của Jason. Hồi ấy Tĩnh Thu đã lấy
chồng, đã có Sara, Jason cũng lớn hơn Sara mười bảy tuổi. Anh đã bế Sara nhiều
lần, được chứng kiến Sara lớn lên.
Carol
nghe Sally nói những chuyện ấy, nghĩ bụng mình vẫn coi Tĩnh Thu và Jason là hai
vợ chồng thì không khỏi bật cười. Sally hỏi cô cười gì, cô nói thật:
- Vậy
mà em vẫn nghĩ chị Thu và anh Jason là hai vợ chồng.
Sally
cũng không nhịn được cười:
- Mắt
em làm sao thế nhỉ? Chị Thu lớn hơn Jason nhiều như thế, vậy mà em không thấy
à? Chị ấy có thể làm mẹ anh ấy được rồi. – Sally nói thêm. – Có thể vì Jason
thích trẻ con, rất dễ bị người khác tưởng là bố trẻ con, Đa Đa nhà chị cũng rất
thích anh ấy, có lúc anh ấy đưa Đa Đa đi chơi, ai cũng tưởng đấy là hai bố con.
Carol
nghĩ, sau này Jason có con, đứa bé ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, anh là người
bố tốt, vì anh đối với con người khác còn tốt như vậy, huống chi con mình.
Sally
nói:
- Cô
nào lấy được người chồng như Jason thì phúc to quá, anh ấy không những đẹp
trai, tốt bụng lại giỏi giang. Em không biết đấy, anh ấy nấu nướng giỏi lắm.
- Em
biết, em đã được ăn món cá của anh ấy nấu rồi. Nhưng anh ấy chưa có bạn gái à?
- Theo
chị biết thì chưa.
- Con