
lại được như thế.
Anh bơi
đến phía này, lại quay người bơi về phía kia, bơi tới bơi lui, một lúc sau mới
đổi tư thế. Cô nghĩ, anh bơi như vậy là có mục đích gì đó, có thể đang ghi
điểm, nên không quấy rầy anh, chỉ nhìn anh bơi, cảm tấy sức lực của anh rất dồi
dào. Carol cũng đã từng bơi, bơi được từ bờ bên này đến bờ bên kia, nếu bơi
nhiều vòng như anh thì mệt lắm.
Không
hiểu tại sao, nhìn anh bơi Carol lại nghĩ, anh dai sức lắm nhỉ, anh làm tình
chắc chắn phải giống maratông đối với với anh, anh sẽ làm cho chết đi sống lại.
Chợt Carol thấy như lửa đốt, vội té nước lên mặt và ngực.
Anh bơi
một lúc rồi lên bờ, thấy anh sắp bỏ đi chỗ khác, cô vội gọi anh lại:
- Anh
Jason, dạy em bơi đi nào.
- Cô
không biết bơi à? – Jason ngạc nhiên. – Anh cứ nghĩ cô biết bơi cơ đấy.
- Em
không biết bơi, anh dạy em với.
Anh đến
đường bơi của Carol, xuống nước, nói:
- Không
biết bơi thật chứ? Hoàn toàn không biết gì à? Vậy thì trước tiên phải học nín
thở. Cô nín thở, dìm đầu xuống nước, có thể nín thở được bao lâu thì cứ nín.
Carol
làm theo, nghĩ bụng hôm nay thế là hết, anh ấy suốt cả buổi dạy nín thở thì làm
thế nào? Cố quyết định làm hơn thế, vậy là cô hít vào một hơi thật sâu, ngụp
đầu xuống nước, nhịn thở cho đến khi mặt tái xanh mới ngoi lên, rất đắc ý nhìn
anh, nghĩ bụng để xem anh còn chiêu gì khác?
- Nín
thở đủ chưa? – Cô thở hổn hển, hỏi anh. – Không phải tập nín thở nữa chứ? Dạy
em tập bơi đi.
Anh
chạy đi lấy tấm phao bơi, để cô ôm phao, chân đập nước, nói:
- Ôm
chặt, chân duỗi thẳng, đập mạnh.
Carol
thấy anh không có ý định nâng mình lên tập bơi, ngay cả đụng đến người anh cũng
không dám, cô ngượng ngùng, nói:
- Thôi,
ông thầy vớ vẩn này, không nhờ anh dạy nữa. – Nói rồi cô bơi đi chỗ khác.
Ngải Mễ
và Phương Hưng ở đường bơi bên cạnh cười phá lên:
- Anh
Jason, bị ăn quả lừa rồi nhé!
Jason
cũng cười theo:
- Toàn
bị các cô gái lừa.
Thấy
anh rất thật thà, Carol vờ như không hay biết gì.
Ngải Mễ
cười nói:
- Anh
Jason, anh như con ếch không cần tập luyện nữa, mục đích đạt được rồi, anh đã
sửa xong câu tục ngữ, bây giờ không phải là ếch ngồi đáy giếng đòi ăn thịt
thiên nga trên trời, mà là thiên nga ăn thịt ếch
- Ôi,
thì ra ếch nhảy nhầm vào hồ thiên nga. – Anh cười, nói với hai cô gái – Các cô
chơi nữa đi, ếch tôi nhảy chậm, nhảy trước một bước nhé. – Anh nói với Sally và
Carol. – Tôi ra trước, chờ mọi người ở ngoài kia. Đừng cho Đa Đa bơi nhiều, cẩn
thận bị cảm.
Anh rời
bể bơi trước.
Ngải Mễ
và Phương Hưng luồn dưới dải phân cách sang đường bơi của Carol. Ngải Mễ nói:
- Vẫn
chưa đạt được âm mưu chứ?
- Âm
mưu gì? – Carol hỏi, giọng khô cứng.
- Đừng
vờ nữa, cái trò ấy bọn này đã từng chơi. Anh ấy không bị lừa đâu, chi bằng mấy
đứa chúng mình hợp lực lại, bắt cóc anh ấy, rồi muốn làm gì thì làm.
- Làm
gì anh ấy? Tới chưa nghĩ phải làm gì cả.
Phương
Hưng nói:
- Thôi
đi, Ngải Mễ, đừng làm hư Carol, cứ để nó tự tìm được xác suất thành công.
Ngãi Mễ
không nghe lời khuyên của Phương Hưng, rất nghiêm túc hỏi Carol:
- Đằng
ấy yêu Jason rồi à? – Thấy Carol đỏ mặt im lặng, Ngải Mễ nói tiếp. – Cô em, chị
đây tốt bụng khuyên em, đừng mơ nữa, kẻo rồi làm cho trái tim tan nát ra đấy.
- Anh
ấy gay à? – Carol mạnh dạn hỏi.
- Ha
ha… - Ngải Mễ và Phương Hưng cười phá lên thật thoải mái. – Biết thế nào cũng
hỏi câu ấy mà. Không phải gay, nếu gay thì anh
ta không dám đụng đến người đằng ấy, đúng không? Đằng ấy không biết bọn gay à?
Chúng có ôm đằng ấy vào lòng cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Jason còn hơn cả gay, anh
ấy bị thứ bệnh tổng hợp gọi là “bất lực tình yêu trầm trọng”. Chú ý nhé, tớ nói
“bất lực tình yêu” chứ không phải “bất lực tình dục”.
Phương
Hưng nói:
- Thôi
thôi, đằng ấy đừng dọa cô em nữa, biết đâu cái bệnh “bất lực tình yêu trầm
trọng” ấy được cô em này chữa khỏi.
Ngải Mễ
bĩu môi:
- Thôi
đi, tớ quen anh ấy từ năm tớ mười tám tuổi, đến nay gần chục năm rồi, chả nhẽ
tớ không hiểu anh ấy hơn đằng ấy à?
- Hừm,
thế mà còn nói, lập án mừơi năm, theo đuổi vạn dặm, từ Trung Quốc sang Mỹ, vậy
mà không có cách trừng phạt, để cho anh ta đứng ngoài vòng pháp luật đến tận
hôm nay, đằng ấy cũng đủ rồi đấy.
Ngải Mễ
cười, mắng lại Phương Hưng:
- Nói
người mà chẳng nghĩ đến ta, coi chừng không có thuốc chữa. Đằng ấy tài giỏi,
suốt một học kỳ dạy anh ta về thống kê, tại sao không làm gì nổi? Nếu vào tay
tớ, đứng ở vị trí có lợi như thế thì đã diệt được rồi. Chỉ cần gọi anh ta đến
văn phòng, hỏi có chịu không, không chịu cứ cho anh ta điểm trừ, chịu thì cho
toàn điểm A, coi như gục hẳn.
- Nếu
biết trước thì tớ đã nhường vị trí ấy cho đằng ấy, để tớ xem diệt như thế nào.
– Phương Hưng bắt đầu té nước vào Ngải Mễ, hai cô cười đùa, đánh trận nước ầm
ĩ.
Carol
không còn tâm trạng nào để chơi đùa, cô nói với Sally:
- Chị
em mình lên tắm rồi về nhé, đừng để anh Jason chờ lâu.
Nhưng
Đa Đa chưa chịu lên, cô đành chờ thêm một lúc nữa. Cô quay lại thì thấy Ngải Mễ
và Phương Hưng đã rời bể bơi từ lúc