
lạnh nhạt mà mặc người khác nhục nhã anh?
Không được, sẽ không có lần thứ hai nữa!
Cô xem mình là tiểu thư thiên kim cao quý, Tống Kình anh xuất thân nghèo hèn, không dám vọng tưởng trèo cao!
Một lần cuối cùng, anh đem ánh mắt đặt ở trên người cô, như muốn nhìn thấu cô triệt để, cái này, thật là một lần cuối cùng!
Dăm ba câu nói tranh chấp một hồi, Hàn Tử Trúc nghiêng người bám vào bên tai Doãn Tâm Ngữ, giảm thấp âm lượng xuống nói cho cô biết: “Tống Kình đã đến sớm hơn tớ, nói cách khác, cậu ấy nghe được tuyệt đối nhiều hơn so với tớ. Cậu, xong, đời, rồi!”
Doãn Tâm Ngữ toàn thân chấn động, trừng lớn mắt nhìn cô, Tử Trúc tắc sẽ đáp trở lại cô một cái nhún vai bất đắc dĩ.
Ôm ngực, Doãn Tâm Ngữ kinh sợ mà quay đầu lại, sau đó, cô chống lại một gương mặt không biểu tình!
Cô tinh tế mà hít vào một hơi, như một đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang, có chút sợ, có chút gấp, chân tay luống cuống mà ngơ ngác nhìn xem anh.
Ánh mắt của anh —— rất lạnh, rất xa cách, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Bọn họ xem như là người xa lạ sao?
Không, cô không biết, cô chỉ biết là, anh cho tới bây giờ chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn cô, mỗi lần anh nhìn cô, ánh mắt luôn ôn hòa, một mảnh nhu ý…
Nhưng hiện tại, ánh mắt chỉ giao nhau ngắn ngủi, anh lại làm như không thấy mà xẹt qua cô, thần sắc đạm mạc mà đi về một hướng khác đợi xe bus.
Doãn Tâm Ngữ hoàn toàn rối loạn, nhớ tới bạn tốt đứng bên cạnh, cô cầu cứu mà giật giật ống tay áo Hàn Tử Trúc, mắt to hắc bạch phân minh, đã hiện lên nhàn nhạt hơi nước.
Hàn Tử Trúc lắc người, quyết tâm cự tuyệt ánh mắt chực khóc cầu xin của cô: “Không được, việc này tớ không giúp được gì, cậu tự mình quyết định, nhìn xem ở trong lòng cậu, tự tôn trọng yếu, hay là cậu ấy tương đối trọng yếu.”
Nhưng … cô nên làm như thế nào dây? Cô thật sự không hiểu được nha!
Tử Trúc rõ ràng là ép buộc.
Lại một lần nữa nhìn về phía bóng dáng lạnh lùng cách đó không xa , trong lòng cô càng thêm mờ mịt.
☆ ☆ ☆
Lại tháng trôi qua.
Một lần nữa Doãn Tâm Ngữ không tự chủ được mà đem ánh mắt hướng về phía đặc biệt kia, chờ đợi cô, chỉ là mặt bên lạnh nhạt.
Anh, y nguyên chưa từng liếc cô một cái.
Từ đó về sau, anh giống như là hoàn toàn quên lãng sự tồn tại của cô, ánh mắt phảng phát như hồ sâu, không hề chứa hình ảnh của cô, mà cái này, lại làm cho cô cảm thấy mất mát…
Sau lưng có người vỗ nhẹ lên, cô quay đầu lại, nghênh tiếp chính là đôi mắt hiểu rõ của Hàn Tử Trúc.
“Nghĩ thông suốt chưa?” Không cần nói thêm cái gì, Hàn Tử Trúc đúng là hiểu rõ cô mỗi một tâm sự, mỗi một cảm xúc.
Doãn Tâm Ngữ thật mờ mịt.
Tử Trúc chỉ cái gì? Hướng Tống Kình giải thích sao? !
Thế nhưng, cô nên nói như thế nào đây?
Huống chi, bọn họ thậm chí chưa được xem là bạn bè, cô cũng không biết trong lòng của anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, có lẽ… Có lẽ anh căn bản là không cần lời giải thích dư thừa của cô.
Hoặc là, anh chỉ đơn thuần không muốn để ý cô mà thôi, tựa như anh đối với những cô gái khác…
Nghĩ đến đây, ngực ẩn ẩn đau.
Xe bus đến, hành khách theo thứ tự lên xe.
Hôm nay người tựa hồ đông hơn so với ngày thường, phóng nhãn nhìn lại, chỉ còn một chỗ cuối cùng, Tống Kình không có dừng bước lại, lướt qua nó thẳng tắp mà đi ra phía sau.
Doãn Tâm Ngữ có chút sửng sốt.
Anh biết rõ cô ở ngay phía sau anh, vị trí này —— là anh cố ý lưu cho cô!
Kinh ngạc mà ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy anh không có biểu lộ gì, mặt hướng ngoài cửa sổ, từ đầu tới đuôi chưa từng nhìn cô.
Cô có chút thất vọng mà gục đầu xuống, đem chỗ ngồi tặng cho Hàn Tử Trúc.
Hàn Tử Trúc nhíu mày, cũng không có ý định khách khí với cô.
“Cậu như vậy là cô phụ ý tốt của người ta a!” Nói tới nói lui, vẫn là ngồi rất thoải mái.
Doãn Tâm Ngữ nhíu mày, rủ xuống tóc dài che nửa dung nhan thanh lệ, biểu tình nhất thời xem không rõ ràng, bất quá cũng dễ đoán, nhất định là ai oán rồi.
Không biết cái này có thể xem như một loại chiến tranh lạnh hay không?
Thật sự là phục hai kẻ dở hơi này! Hai người không tính là quen biết, cũng có thể giận dỗi huyên náo nhau, có lầm hay không a? ! Muốn giận nhau cũng phải chờ đến lúc lưỡng tình tương duyệt, dây dưa triền miên, như vậy “Nội dung vở kịch” mới có tính thuyết phục a!
Không đến nửa giờ, trường học dĩ nhiên đã nhìn thấy, bọn họ cùng lúc xuống xe, sau đó mỗi người hướng trường học của mình đi đến, mà anh —— vẫn chưa từng liếc nhìn cô một cái.
Thi giữa kỳ vừa qua, chính là thời kỳ các thầy cô bận rộn nhất, vì vậy, tâm tư cẩn thận Doãn Tâm Ngữ liền bị thầy giáo chủ nhiệm lưu lại hỗ trợ ghi chép điểm, sửa sang lại bài thi.
Làm xong tất cả, sắc trời cũng dần dần tối.
“Đã hơn sáu giờ, Doãn Tâm Ngữ, có cần thầy đưa em trở về không?”
Doãn Tâm Ngữ lắc đầu. Cô luôn luôn tự mình ngồi xe bus về nhà.
Sau khi từ chối thầy giáo, cô một mình đi ra cửa trường.
Cách thời điểm tan học đã được một thời gian ngắn, giờ phút này ở trên đường, chỉ có tốp năm tốp ba người, thình lình, một bóng dáng quen thuộc xâm nhập ánh mắt.
Là anh! Tống Kình cũng chưa trở về!
Trong ấn tượng, anh luôn luôn có khuôn mặt đoan chính, cử