Duck hunt
Dịu Dàng Yêu Em

Dịu Dàng Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325715

Bình chọn: 8.5.00/10/571 lượt.

ạc:

“Đây

là… Hồ sơ về tư cách giám hộ…”

“Toàn

bộ các giấy tờ đều được ký vô thời hạn. Cô năm năm không thực hiện nghĩa vụ,

nghiêm túc mà nói, tôi có thể kiện cô ra tòa”. Anh tao nhã ngồi xuống ghế nệm

bằng da đối diện, mỉm cười tự tin:

“Bé

con, cô thấy sao?”

Đầu

Ngải Ái như muốn nổ tung. Cô bắt đầu lật lật tập hồ sơ, không ngu ngốc xem lướt

như trước đây mà cẩn thận đọc từng câu từng chữ, xem từ đầu đến cuối. Và rồi cô

xụi lơ trên giường vì tất cả đều đúng như Mộc Duệ Thần nói.



trừng mắt nhìn Mộc Duệ Thần:

“Cậu

muốn gì cậu nói đi?”

“Cô vẫn

vậy, ngốc nghếch”. Anh cau mày. “Không phải tôi đã nói với cô là tôi rất ghét

phải nhắc lại lời tôi đã nói à? Cô hãy phục vụ tôi đêm nay, tôi sẽ tha cho cô”.

Không

ngờ cô lại bị đánh ngược trở lại. Tình thế của cô đang vô cùng bất lợi.

Chưa

kịp đề phòng, cô đã bị Mộc Duệ Thần đẩy một cái nằm xuống giường, cả người anh

đè lên trên.

“Á Á Á!

Cậu định làm gì?”

Cô hét

lên, hai tay chắn trước ngực.

Trước

đây Mộc Duệ Thần có thể ví như đá, giờ cậu ta như một quả núi vững chãi.

Đá thì

còn có thể đẩy được, còn núi thì không cách nào có thể dịch chuyển được.

“Chờ

chút… Khoan đã Mộc Duệ Thần, cậu đừng đụng vào tôi… Tôi có lời muốn nói… Chúng

ta có chuyện cần phải nói với nhau”.

“Thời

gian của hai ta còn rất nhiều”. Đè lên cơ thể mềm mại của cô, tay cởi áo sơ mi

và chiếc váy ngắn của cô ra, ánh mắt anh càng sâu thẳm. “Cô không cần phải

vội”.



không còn là cô nàng ngây thơ cách đây năm năm mà đã trở thành một cô gái với

những đường cong gợi cảm mê người. Cặp “núi đôi” trắng nõn mịn màng kích thích

người khác nếm thử với hai đỉnh dựng lên khiêu khích, mái tóc dài đen dài mượt

mà buông xõa, đôi chân dài quyến rũ lộ ra đẹp gợi cảm.

Hai má

ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng hé mở để lộ hàm răng

trắng đều đặn…

Người

đẹp mê người ra sức vũng vẫy, giãy dụa, thẹn thùng dưới cơ thể anh…

Mộc Duệ

Thần nhìn cô thấy khó thở, cả người dần nóng bừng lên tạo thành một luồng khát

khao mãnh liệt.

Chết

tiệt… Anh muốn ngay lập tức được giày vò bé con.

“Mộc

Duệ Thần, cậu đứng dậy, đứng dậy ngay. Nặng quá… Cậu sắp đè chết tôi…”

Ngải Ái

cố hết sức để đẩy Mộc Duệ Thần ra.

Cậu cúi

đầu, đặt môi mình lên đôi môi quyến rũ của cô, cắn một cái.

“A…”

Ngải Ái

muốn lùi ra đằng sau nhưng gáy đã bị Mộc Duệ Thần

giữ chặt, có giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng bằng không.

Dường

như oxi trong phổi đang bị hút dần, bắt đầu thấy thở không ra hơi. Nụ hôn đáng

sợ như muốn cắn người tới ngất chỉ có thể là của Mộc Duệ Thần.

“A… A…

Ưm… ưm… Buông… tôi… Mộc…”

Cô vùng

vẫy, khổ sở lắc đầu muốn thoát khỏi đôi môi anh nhưng bất giác lại khiến cả

người trượt lên trượt xuống.

Mộc Duệ

Thần mở mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của cô bật cười:

“Cô vẫn

hôn một cách ngốc nghếch như trước…”

Ngón

tay anh lướt qua môi cô, ánh mắt sáng lấp lánh nhưng vẫn kiêu ngạo tự tin:

“Có thể

thấy ngoài tôi ra, chưa có ai khác hôn môi cô”.

Ngải Ái

tức nóng mặt:

“Còn

cậu thì vẫn thích cắn người, hơn nữa kỹ thuật cắn còn pro hơn trước”.

“Không

phải cắn!”. Anh véo mũi cô. “Đây là hôn. Cô từng dạy tôi rồi mà không nhớ à?”

Hương

mùa hè năm cô mười bảy tuổi… Ngải Ái nhớ lại…

Nhưng

nghĩ tới tác phong của Mộc Duệ Thần lúc này, cô chắc chắn mình không có bất kỳ

cảm xúc nào với cậu ta.

Cô cau

mày nhìn anh một lúc lâu mới nói:

“Thời

gian qua chắc cậu đã sống sung sướng lắm nhỉ. Giờ cậu không cần tôi nuôi cậu

nữa thì cậu để tôi về nước đi. Tôi không có thời gian chơi đùa với cậu”.

“Tôi sẽ

để cô về nhưng không phải lúc này”.

“Cậu

đang nhốt tôi đấy!”

“Thế

thì sao?”

“Cậu

còn bắt cóc tôi!”

“Ừ… Thì

sao?”

Thấy

Mộc Duệ Thần không có vẻ gì là sợ hãi, Ngải Ái thấy oải.

Cô xoa

xoa đầu, mệt mỏi nói:

“Tại

sao cậu vẫn không biết thế nào là phải trái như trước đây. Mất tích bao năm giờ

lại đột ngột xuất hiện, tiếp tục quấy rối cuộc sống của tôi. Mộc Duệ Thần, cậu

không quan tâm tới cảm giác của tôi thế nào ư?”

“Được

thôi!”. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi không mất tích nữa! Không bao giờ mất tích!”

Ngải Ái

sửng sốt.

“Bởi

vì… đêm nay, cô là của tôi!”

Oh my

god! Ngải Ái ôm đầu như muốn phát điên. Cậu ta như người ngoài hành tinh từ

trên trời rơi xuống. Cô nói một đằng, cậu ta đáp một nẻo, cứ như râu ông nọ cắm

cằm bà kia.

Không

hiểu cô muốn nói gì thì đành phải dùng hành động vậy.

Cô ráng

sức vùng vằng, cử động cả người để bò ra khỏi giường.

Mộc Duệ

Thần một tay chống xuống giường, một tay dễ dàng ôm Ngải Ái đang định bỏ trốn

cứ như đang bắt một con kiến.

“Cô

chưa nghe tôi nói hết. Tôi không thích chơi trò cưỡng hiếp. Cô chỉ cần ngoan

ngoãn phục vụ tôi là được”.



được… Là được… Được… được…

Giọng

nói của Mộc Duệ Thần vang vang. Ngải Ái phẫn nộ, tiếp tục giãy dụa. Cuối cùng

sau một hồi giằng co không thành, mồ hôi bết cả tóc, nằm thở hổn hển, cả người

vẫn bị Mộc Duệ Thần đè lên trên.

Cô nhìn

anh, quần áo chỉnh tề, tư thế nhàn nhã.

Còn

nhìn cô, trên người mặc đồ lót, còn bị nằm dưới… Cố hết sức giằng ra… Dễ dàng

bị lôi