
g tình cười nhìn về phía Kỷ
Vĩ Thần, “Thần, anh gần đây thích loại của Ý này đúng không?”
Kỷ Vĩ Thần thú vị đảo qua Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, hắn từ chối cho ý kiến.
Chẳng lẽ là làm khó Hạ Cảnh Điềm, những tên này như thế nào nghe cứ lạ lẫm ?
Hơn nữa, còn muốn pha nóng, pha cà phê nàng là biết, nhưng là, hiện tại
pha, đối với nàng mà nói chính là khó khăn a! Huống chi, nơi này của Kỷ
Vĩ Thần có loại cà phê này không nàng còn chưa biết! Nói xong, nàng dùng ánh mắt cầu cứu vụng trộm liếc về phía Kỷ Vĩ Thần, đã thấy hắn chậm rãi buông thỏng mi nhìn xem trong tay tư liệu, căn bản không có nhìn nàng,
Hạ Cảnh Điềm cắn răng, chỉ phải kiên trì lên tiếng, “Kỷ tổng, ngài nơi
này có hai loại cà phê đó không?”
Nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần khép lại
tư liệu, ngẩng đầu dùng ánh mắt trào phúng quan sát nàng, giọng điệu
thản nhiên nói!”Có, trong tủ phòng bếp.”
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Cảnh Điềm chỉ phải xoay người liền hướng phòng bếp đi đến, mở ra ngăn
tủ, bên trong trưng bày rất nhiều loại cà phê với tên tiếng anh, Hạ Cảnh Điềm nhức đầu rồi, nàng cố gắng nhận ra những tên này, lấy ra một bình
đang muốn nghiên cứu nhưng khi lui về phía sau, không cẩn thận đụng phải tủ chén bát, làm rơi vỡ một chiếc ly. . .
“Phanh. . .” một
tiếng, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn qua đầy đất mảnh nhỏ, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, đang muốn dọn dẹp thì xoay
người ánh mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Kỷ Vĩ Thần đang dựa
người vào cửa, khuôn mặt tuấn tú bất mãn không vui, nàng khuôn mặt đỏ
lên, thấp giọng nói!”Tôi sẽ quét dọn sạch sẽ.”
Chờ Hạ Cảnh Điềm
thanh lý hết mảnh vỡ, Kỷ Vĩ Thần đã cùng vị mỹ nữ kia nhàn nhã nhấm
nháp rượu đỏ, mắt đen nhìn một cái Hạ Cảnh Điềm đang đi tới, nhíu nhíu
mày, “Lúc này không có chuyện của cô nữa, trở về phòng đi!”
Hạ
Cảnh Điềm mặt xám xịt về phòng mình, đóng cửa lại nàng ngăn không được
thở ra một hơi, hầu hạ người khác thật không phải là chuyện dễ, nhìn qua trên đầu ngón tay trắng nõn một chút huyết hồng, nàng đưa tới trong
miệng ngậm, nhìn bọn họ, nàng cũng không muốn đi làm kỳ đà cản mũi !
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng cô gái cười kiều mị, Hạ Cảnh Điềm như thế
nào cũng ngủ không được, cho dù nàng dùng chăn che mặt cũng vô pháp chìm vào giấc ngủ, trong đầu ngăn không được nghĩ tới hai người dưới lầu, cô gái đó đêm nay lại ở chỗ này qua đêm a! Cái này thì có liên quan gì đến nàng? Đáy lòng vì cái gì có nho nhỏ khó chịu ? Nói nhắm mắt làm ngơ,
nhưng chẳng những mắt thấy còn muốn tai nghe, Hạ Cảnh Điềm đành phải
chịu đựng.
Bên ngoài hai người hiển nhiên trò chuyện cực kỳ vui
vẻ, cô gái kia tiếng cười thanh thúy mê người, tuy cách phòng Hạ Cảnh
Điềm khá xa, nhưng vẫn vang đến kích thích thần kinh Hạ Cảnh Điềm bực
bội, nàng trong lòng nghĩ, có thể nên tìm thuốc ngủ thôi.
Cũng
không biết qua bao lâu, nghe được gian phòng cách vách truyền đến tiếng
mở cửa, Hạ Cảnh Điềm đầu óc ầm ầm oanh tạc, chỉ cần vừa nghĩ tới cách
phòng hình ảnh hoan lạc đó, nàng đã lại ngủ không được, vì cái gì ông
trời cứ tra tấn nàng như vậy? Cũng may phòng bên cạnh có cửa cách âm, từ khi bọn họ vào phòng, không có thanh âm nào truyền đến nữa, nhưng là,
đêm dài người tĩnh, có chút thanh âm sẽ len vào khe cửa, ví như, tiếng
phụ nữ yêu kiều rên rỉ thở dốc. . . Sắc trời đã sáng, Hạ
Cảnh Điềm cũng không ngủ được nữa rồi, đêm nay giấc ngủ nàng rất chập
chờn, mơ thấy những giấc mộng không chấp vá với nhau, rời rạc, gần đến
hừng đông nàng bị đồng hồ báo thức đánh thức, cực không tình nguyện mở
mắt nhìn đồng hồ, miễn cưỡng nằm thêm trên giường một chút, mới đi vào
phòng tắm, con mắt như chưa tỉnh ngủ cứ nhíu lại, nàng vừa đánh răng vừa nhìn qua trong kính khuôn mặt tái nhợt, còn lưu lại ở dưới quầng thâm.
Đứng trước gương, đem tóc dài đơn giản bó thành kiểu đuôi ngựa, thân trên
mặc chiếc áo pull màu trắng, mặc quần jean bó kiểu cao bồi, đơn giản lại thanh thuần, thời điểm đẩy cửa ra, nàng ánh mắt không khỏi dừng lại căn phòng bên cạnh cửa đóng im ắng, người ở bên trong khẳng định còn chưa
có tỉnh dậy.
Hạ Cảnh Điềm chạy xuống dưới lầu, kéo ra màn che cửa sổ sát đất, làm cho phòng khách rộng rãi rót vào không khí mới lạ, nàng duỗi cái lưng mệt mỏi, sáng sớm làm cho người ta một loại cảm giác bừng bừng phấn chấn, dường như hết thảy phiền não đều biến mất, bởi vì không biết nên làm cái gì, Hạ Cảnh Điềm cầm lấy quyển sách Kỷ Vĩ Thần cho
mình hôm qua, thật thà ngồi trên ghế đọc lấy, làm cho nàng ngạc nhiên
chính là, trong đây ngoại trừ giới thiệu cách làm thế nào pha trà còn có nghiên cứu cách pha cà phê, chuyện tối hôm qua đến bây giờ còn làm cho
nàng cảm thấy tức giận, nên rất thật tâm nghiên cứu, xem quên cả thời
gian, đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân kinh động đến nàng, quay đầu lại, đã chứng kiến Kỷ Vĩ Thần một thân áo tắm màu trắng đứng ở phía sau mình, nàng đột ngột muốn nhảy dựng, lập tức đứng người lên, trầm thấp
gọi một câu, “Kỷ tổng, ngài đã dậy.”
Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú thâm trầm, ánh mắt sâu quét tại khuôn mặt Hạ Cảnh Điềm, sau lại rơi