Teya Salat
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325115

Bình chọn: 9.5.00/10/511 lượt.

đường rậm rạp, mãi cho đến khi bóng lưng thanh sam kia lặng lẽ ánh vào mi mắt, ta cũng chưa

thể điều hòa được tâm tình của mình.

Tất cả những chuyện này đã

xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mộng của ta, nhiều đến mức hiện giờ

ta lại có cảm giác không chân thật.

“Từ sau khi ta biết Tang Mộ Khanh đã chết, ta đã đoán được sẽ có ngày ngươi đến đây, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.”

Giọng nói của hắn lẳng lặng vang lên, còn ta lại không tự chủ được mà dừng

bước, có chút giật mình khi nhìn thấy hắn xoay người, ánh sáng mềm mại

xuyên qua rừng cây hải đường lay động, dịu dàng lướt trên gương mặt của

hắn, hắn bước từng bước về phía ta, giọng nói lại như đang thở dài —

“Thanh nhi, nếu ngươi hỏi, ta sẽ không giấu ngươi, nhưng, ngươi xác định là muốn biết sao?”

Ta nhớ bản thân đã kiên quyết gật đầu, nhớ rõ tận sâu trong đôi mắt lạnh

lùng trong suốt của hắn có một chút thương xót buồn phiền thoáng qua.

Khi hắn còn chưa nói thêm gì, lòng của ta đã ngăn không được mà càng ngày

càng nặng trĩu, làm sao ta có thể lại tin tưởng đây, hiện giờ, ta không

thể tiếp tục lừa dối chính mình, những việc Tang Mộ Khanh nói ngày đó có lẽ là sự thật, có lẽ, nàng mới thật sự là kim chi ngọc điệp của Mộ Dung gia.

Như vậy, ta là ai? Đến cùng thì ta là ai?

Vẻ hốt

hoảng của ta hiển nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Tô Tu Miễn, hắn khẽ thở dài, vươn tay đến như muốn giúp ta vén lại mái tóc dài bị gió

thổi tung, nhưng khi sắp chạm đến thì chầm chậm dừng lại, ánh mắt lặng

lẽ lướt qua cái bụng đang hơi nhô lên của ta, sau đó, lại quay về với

tĩnh mịch.

Ta không biết nên phản ứng thế nào, tay hắn đã lẳng

lặng đặt lên mạch đập của ta, ấn đường khẽ nhíu lại, sau đó thu tay, tuy rằng giọng nói rất nhẹ nhưng lại không hề khoan nhượng: “Trong thời

gian này, ngươi cứ ở lại Tà Y Cốc nghỉ ngơi, cũng không được suy nghĩ

nhiều, bởi vì trước khi ta cảm thấy ngươi có thể chấp nhận được sự thật, ta sẽ không nói với ngươi bất kỳ điều gì.”

Hắn đưa ta băng qua khu rừng hải đường, vượt qua một chiếc cầu, sau lại đến Khinh Y Viên.

Đình đài mái hiên, tất cả đều như trong trí nhớ của ta, tựa như chưa từng rời xa.

Chỉ có một điều, nhành mai năm đó ta và Sơ Ảnh cùng nhau trồng xuống đã đâm cành nhảy lá, giờ đã thành rừng.

Ta tự nói với mình không cần phải suy nghĩ nhiều về Thượng Kinh, về Mộ

Dung gia, cả về Tang Mộ Khanh, cố gắng để tâm tình của mình thật sự yên

bình, giống như ta đã từng như thế nhiều năm trước đây.

Bởi vì ta biết, trước khi nói điều gì Tô Tu Miễn cũng đều cân nhắc, nếu cơ thể

của ta thật sự suy yếu đến nỗi không thể chống đỡ, vậy ta đành phải trì

hoãn việc tìm hiểu chân tướng.

Mỗi ngày Tô Tu Miễn đều đến Khinh Y Viên giúp ta bắt mạch bày châm, còn có một tỳ nữ mặc thanh y mỗi ngày ba lần mang thuốc đến.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn kê đơn thuốc, cũng không biết loại dược liệu gì có trong chén thuốc, nhưng mỗi một lần uống đều không có một chút

chần chừ.

Mặc dù hiện tại, ta biết rõ là hắn đang che giấu một bí mật rất lớn về ta, nhưng vẫn luôn một mực yên tâm bình tĩnh, ta tin

tưởng hắn.

Đã từng có lần nhân lúc hắn giúp ta bày châm, ta đã

cẩn thận hỏi qua, “Họa tấn như sương” ngày đó có phải là do hắn đích

thân làm hay không, nếu đúng như vậy, vì sao Thuần Du Ý lại nói “mềm mại nhưng vô lực”?

Hắn lẳng lặng nhìn ta, cũng không hề phủ nhận,

chỉ thản nhiên lên tiếng: “Nếu thân thể của ngươi cũng không có gì không ổn, đừng nên quá tin người ngoài hơn ta.”

Ta lắc đầu nói nhỏ: “Ta chỉ lo lắng.”

Ánh mắt của hắn thoáng dịu dàng, nhưng lại nhanh chóng thu hồi, đáy mắt trở nên vắng lặng thanh tịnh, càng thâm sâu hơn trước kia.

Đáy lòng

bỗng nhiên xuất hiện một loại bất an mơ hồ, chỉ là ta không biết, đến

cùng thì những bất an này là do đâu, muốn làm rõ nhưng hắn lại không hề

cho ta cơ hội, bàn tay bình thản thu châm cho vào tráp, sau đó nâng mắt

nhìn ta, từng lời nói theo gió truyền đến—

“Nếu ngươi vẫn muốn có được đáp án, sáng mai, ta sẽ ở Tàng Phong Lâu chờ ngươi.” Tàng Phong Lâu, là

nơi thờ phụng bài vị của các đời cốc chủ, ngoài trừ cốc chủ không còn ai được phép đặt chân vào, đó là cấm địa trong mấy trăm ngàn năm ở Tà Y

Cốc.

Mà lúc này, Li Mạch một thân bạch y trắng hơn tuyết, cho dù

ánh mắt mang đầy căm hận không cam lòng nhưng vẫn phải tránh người để ta đi vào.

Dù thế nào thì Tô Tu Miễn vẫn giữ quy cũ ở Tà Y Cốc.

Cửa ở phía sau chậm rãi khép lại, một mình ta lặng lẽ bước đến tiền điện,

đi dọc theo hành lang vừa dài hẹp vừa âm u, chỉ có tiếng bước chân của

mình làm bạn.

Hắn đứng ở tầng cao nhất của Tàng Phong Lâu.

Ta nhìn xuyên qua bóng lưng lạnh nhạt của hắn, nhìn về phía bức họa đối diện.

Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can. *Mỹ nhân như hoa cách tầng mây, quan ải muôn trùng

mộng khó đến. Tương tư nét ngọc, vỡ tâm can* (Trích từ ‘Trường Tương Tư

1′ của Lý Bạch.)

Đó là dòng chữ được đề trong bức họa.

Người nữ tử kia dường như đã cách xa với hiện tại một thời gian rất dài, dung nhan nồng nàn tựa tiên tử, vẻ đẹp thanh cao có