
Ảnh cố chết bảo vệ, nàng cũng
không bị thương quá nặng, nhưng nếu ta không ra tay cứu giúp thì nàng
cũng không thể sống. Ta muốn lấy thân phận của nàng để làm điều kiện
chẩn kim, nếu nàng muốn sống sót thì cả đời này chỉ có thể trở thành
người khác, sau khi nàng đáp ứng, ta thu xếp để nàng ở lại Tang Ly Hiên
một mình cho đến khi khỏi hẳn, sau đó dùng luyện kim chu sa hợp với máu
thằn lằn điểm một nốt ruồi son nơi khóe mắt của nàng, yêu cầu nàng cả
đời không được gở khăn che mặt xuống. Ta cho người đưa nàng xuất cốc,
cũng không quan tâm đến con đường đi sau này của nàng. Nhưng vài năm
sau, khi thanh danh đệ nhất vũ cơ của Nam Triều Tang Mộ Khanh lan truyền đến, ta mới biết hóa ra nàng đã đến Vong Ưu quán của Thượng Kinh, đó
cũng là lúc ta để Li Tâm xuất cốc đi đến bên cạnh nàng.”
“Li Tâm?” Ta thì thào nói nhỏ, không hẹn liền nhớ đến người tỳ nữ áo xanh chưa bao giờ cách xa Tang Mộ Khanh nửa bước.
“Nếu nàng có thể nói cho ngươi biết chuyện này, vậy Li Tâm đã không còn trên thế gian.” Tầm mắt của Tô Tu Miễn hướng về phía chân trời, chậm rãi lên tiếng.
“Vì cái gì?” Ta hít sâu một hơi, đứng dậy bình tĩnh nhìn hắn: “Đến cùng thì vì sao ngươi lại làm như vậy?”
Hắn không có nhìn ta, thản nhiên lên tiếng với khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Nếu ngươi không muốn nhớ những ký ức trước đây, ta liền cho ngươi một
phần ký ức mới, một thân phận mới, Nhị tiểu thư Mộ Dung gia, đủ để ngươi cả đời không lo nghĩ. Dáng vẻ của ngươi và Mộ Dung Thanh cũng giống
nhau đôi chút, đặc biệt là ánh mắt, cho nên ta điều chế ra ‘Ngọc cốt
sinh cơ cao’ *đại loại là một loại thuốc làm từ ngọc có khả năng tạo nên da thịt >.<*, dựa theo dung mạo của Mộ Dung Thanh thay đổi gương
mặt của ngươi, hiển nhiên là phải có vài phần tương tự, nếu không ta
cũng không cần điểm chu sa lên đuôi mắt của nàng. Sau này Mộ Dung gia
đến tìm ngươi, ta nói cho bọn họ biết, dung nhan của ngươi đã bị hủy sau khi rớt vực, mà khi bọn họ nhìn thấy ngươi thì cũng đã ba năm trôi qua, một cô bé đã mười hai tuổi khuôn mặt có sự thay đổi cũng không có gì là lạ, hơn nữa ngày đó cùng Mộ Dung Thanh rớt vực còn có Sơ Ảnh với một
đôi ngọc bội luôn mang bên người, hiển nhiên không có người nào hoài
nghi thân phận của ngươi, khi bọn họ đến ta cũng không cần phải nói
dối.”
Vành môi của hắn bỗng nhiên vẽ ra một nụ cười tự giễu nhàn
nhạt, vẫn không nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Khi đó chỉ là vì nguyện vọng của tiên sư, ta cũng không có suy nghĩ quá nhiều, giống như ngày đó ta ra tay cứu Mộ Dung Thanh, sau này cũng không hề lật lọng,
nhưng nếu đổi lại là ngày hôm nay ta tuyệt đối sẽ không lưu lại tính
mạng của nàng.”
Ta không thể phân rõ những suy nghĩ đang vô cùng
rối loạn của mình, hít sâu một hơi, lại thở ra, nhưng cuối cùng vẫn suy
sụp nhắm mắt: “Nàng mới thật sự là Mộ Dung Thanh, nhưng cho đến lúc
chết, nàng cũng chưa thể chứng minh thân phận của mình với phụ mẫu, mà
ta . . .”
“Ngươi nghĩ như vậy?” Tô Tu Miễn xoay người, giọng nói
lạnh lùng cắt ngang lời ta: “Nếu bọn họ không tin nàng thật sự là Mộ
Dung Thanh thì nàng đã không phải chết.”
Ta khiếp sợ nhìn hắn, một chữ cũng không nói nên lời, đáy lòng rét lạnh, cứ thế mà dần lan tràn khắp người.
Hắn lẳng lặng nhìn ta như trước: “Ngươi nghĩ rằng nàng tự sát?”
Ta lắc đầu, không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng mà thời gian càng trôi qua, trong đầu ta càng không thể nào xua đi lời nói của Thuần Du Ý.
“Nam Thừa Diệu?” Hắn lại hỏi.
Ta không nói chỉ nhìn hắn.
“Không phải là hắn.” Mà hắn cũng không đợi ta trả lời, lập tức hờ hững nói:
“Không phải vì hắn không đủ tàn nhẫn, cũng không phải vì hắn không làm
được, chỉ vì hắn quá cao ngạo, chắc chắn sẽ không động thủ với nàng.”
Ta nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm tình, sau đó nghe thấy giọng nói
của mình nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Ta không còn nhớ được những chuyện
trước đây, là vì ngươi sao?”
Hắn dừng lại một lát, sau mới tiếp lời: “Có thể nói như vậy.”
Khóe môi của ta thoáng hiện lên một nụ cười khổ, giọng nói của hắn tiếp tục truyền đến —-
“Sau khi ngươi tỉnh lại đã không còn nhớ rõ những chuyện trước đây, ta châm
cứu vào ba huyệt quan trọng thừa linh, bách hội, thiên trùng để ngăn
chặn máu bầm ứ đọng, ta đoán ngươi bị mất trí nhớ là vì như vậy. Khi đó
nếu dùng ‘Họa tấn như sương’, có lẽ đã có thể đả thông được khí huyết,
nhưng ta đã không làm thế. Đến bây giờ, cho dù ta và tiên sư có hợp lực
với nhau thì e rằng cũng không có khả năng.”
Ta không nhớ rõ làm
sao mình có thể ra khỏi Tàng Phong Lâu, chỉ nhớ rằng hắn vẫn luôn nắm
lấy cổ tay ta, không ngừng truyền qua dòng hơi ấm, từ huyệt dương trì
lan tỏa ra khắp cơ thể.
Nhưng mà, cho dù như vậy thì ta cũng không có cách nào xua tan đi cái lạnh mờ mịt trong đáy lòng.
Xuyên qua khu rừng hải đường, đang định đi về phía Khinh Y Viên, bỗng nhiên
nghe thấy âm thanh trận pháp bên ngoài cốc bị khuấy động, chỉ một lát,
liền nhìn thấy một nam tử trung niên với sắc mặt tái nhợt đang ôm lấy
một nữ tử hôn mê bất tỉnh bước vào cốc.
“Tô tiên sinh? Cầu Tô tiên sinh cứu thê tử của ta!”